Chương 22: Tôi nên gọi chị là A Âm hay là Vạn Sĩ Âm đây?

Chương 24: Tôi nên gọi chị là A Âm hay là Vạn Sĩ Âm đây? (1414 chữ)

Suốt đường đi không nói gì, Vạn Sĩ An rất muốn hỏi nhưng lại không thể nói ra thành lời.

Cô có tư cách gì đây?

Cô là một đứa tạp chủng ngay cả ba ruột của mình là ai cũng không biết.

“Tiểu thư…” Sau khi đỗ xe vào ga ra, A Âm cũng không vội mở cửa, “Lão gia chỉ đang lừa em mà thôi…”

Trên đường đi, A Âm đều trộm liếc nhìn Vạn Sĩ An, trong lòng nghĩ cách an ủi cô như thế nào.

Vạn Sĩ An chỉ lắc đầu, có chút không để ý tới ý tức của nàng, cố ý đi ngang qua A Âm, mở cửa xe.

A Âm vẫn muốn nói dối mình...

Không chỉ có một người từng nói hai người họ trông giống nhau, Vạn Sĩ An cảm thấy cực kỳ đắc ý, lúc đó cô cảm thấy có thể nói hai người bọn họ có tướng thê thê.

Bây giờ nghĩ lại quả thật là một chuyện cực kỳ nực cười.

“Tiểu thư! Tiểu thư!” A Âm đuổi theo phía sau, cố gắng nắm lấy tay cô.

Vạn Sĩ An lạnh lùng bỏ tay đối phương ra, mọi lý trí trong lòng đều sắp biến mất không còn nữa.

Từ chỗ để xe đi vào trong biệt thự còn phải đi vào trong thang máy, chỉ mất ba mươi hoặc bốn mươi giây, lại khiến cho Vạn Sĩ An cảm thấy cực kỳ dày vò.

Phải làm sao đây, cô nàng đeo bám này đã xuất hiện rồi.

"Trước khi tiểu thư ra đời, khoảng thời gian đó lão gia vẫn luôn ở nước C, tới khi em hai tuổi ông ấy mới về nước!"

A Âm nóng lòng rất muốn giải thích, nhưng nàng chưa từng nghĩ tới việc sẽ nắm tay Vạn Sĩ An lần nữa.

Vừa rồi nàng thật sự quá lo lắng cho Vạn Sĩ An, cho nên đã vi phạm mệnh lệnh của Vạn Sĩ Diệp, lặng lẽ canh giữ ngoài cửa để nghe lén.

Đương nhiên nàng cũng đã nghe thấy hết toàn bộ nội dung cuộc trò chuyện trong phòng.

Chuyện lão gia làm lần này quả thật có chút quá đáng.

Vạn Sĩ An không để ý tới nàng, đi ra khỏi thang máy, đi thẳng vào phòng, đóng cửa rồi khóa trái cửa lại, một loạt động tác rất lưu loát.

A Âm nóng vội nhanh chóng đuổi theo lại bị cánh cửa đóng lại kia đập vào mặt, đau tới mức nàng không nhịn được kêu lên một tiếng.

"Tiểu thư! Tiểu thư!" Không để ý đến trên mặt đau rát, A Âm vỗ vỗ ván cửa, sợ Vạn Sĩ An sẽ làm ra chuyện ngu ngốc.

Trong phòng cách nhau một cánh cửa, Vạn Sĩ An vô lực ngã trên mặt đất, dĩ nhiên cô cũng nghe được tiếng A Âm đập cửa.

Chị ấy sẽ không sao chứ… Nhưng vừa rồi cô đóng cửa có chút mạnh tay.

Ngay khi suy nghĩ này vừa xuất hiện, Vạn Sĩ An không nhịn được bật cười chế nhạo.

Tại sao cô phải thông cảm cho một người đã phản bội mình?

Cô nên tra tấn A Âm từ từ, rồi để nàng ấy chết trong đau đớn.

Vạn Sĩ An cô vẫn luôn không phải hạng người lương thiện.

Những gì Vạn Sĩ Diệp nói đều là sự thật, bọn họ vốn dĩ là người cùng một nhà.

Vạn Sĩ An sắc mặt lạnh lùng đứng dậy mở cửa, dù sao A Âm cũng ở bên cạnh cô nhiều năm như vậy, cho nàng thêm một cơ hội đi...

Nhìn thấy Vạn Sĩ An mở cửa, hiển nhiên A Âm nhẹ nhõm thở ra một hơi, trên mặt lộ ra nụ cười xán lạn: "Tiểu thư, em…"

"Tôi hỏi lại một lần nữa, tôi nên gọi chị là A Âm, hay là… Vạn, Sĩ, Âm."

“Chị…” A Âm rõ ràng là chết lặng trước câu hỏi này, cô ngập ngừng há hốc miệng, không hiểu tại sao.

Máu trong cơ thể Vạn Sĩ An trở nên lạnh hơn rất nhiều.

"Phải… Tiểu thư, chị biết..."

A Âm còn chưa kịp nói xong, cửa lại “rầm” một tiếng đóng sầm lại.

Vạn Sĩ An thở hổn hển, trái tim đau âm ỉ khiến cô không thở nổi.

Nàng ấy biết sự thật...

Nàng ấy lừa dối mình...

Nàng ấy vẫn luôn miệng nói thích mình, nhưng cuối cùng lại khiến mình phát hiện ra bản thân bị phản bội.

Đúng là đáng chết...

Mẹ kiếp! ! !

...

A Âm đứng ở ngoài cửa không hề hay biết, ở trong phòng Vạn Sĩ An sát khí ngậm trời, nàng có chút không hiểu vì sao tiểu thư nhà mình lại trở nên khác thường như vậy.

Lúc còn rất nhỏ A Âm cũng đã biết được thân thế của mình.

Nhưng nàng chưa từng có cảm giác đặc biệt gì đối với người “cha” đã cho mình một nửa huyết mạch kia, thứ được gọi là tình thân.

Khi còn rất nhỏ, nàng đã biết mẹ mình chỉ là một trong vô số đồ chơi của Vạn Sĩ Diệp, mà nàng chính là vật tặng kèm khiến người ta không mấy kinh ngạc mà món đồ chơi mang tới.

Nàng hoàn toàn không quan tâm đến dòng họ Vạn Sĩ này.

Khi còn nhỏ, A Âm từng nghĩ đợi mình lớn thêm chút nữa, có năng lực lớn hơn, bản thân có thể thoát khỏi đây, trở về với cuộc sống của người bình thường.

Từ khi nào bản thân nàng không còn muốn chạy trốn nữa?

Có lẽ đó là khoảnh khắc nàng và Vạn Sĩ An kết hôn một tháng trước, có thể đó là khoảnh khắc nàng nhìn thấy Vạn Sĩ An đánh bại đối thủ của mình trong một cuộc thi biện luận nhiều năm trước, có lẽ khi Vạn Sĩ An còn là một đứa trẻ bảy tuổi bị ấm ức nhưng vẫn cố gắng cắn chặt môi để chứng minh bản thân trong sạch...

A Âm nhớ lại rất nhiều, từng chút một của hai mươi năm qua, hoặc mơ hồ hoặc rõ ràng, cuối cùng nàng cũng hiểu ra, khoảnh khắc Vạn Sĩ An bước vào cuộc đời mình, bản thân nàng đã không còn muốn trốn chạy nữa.

Vài năm gần đây sức khỏe của Vạn Sĩ Diệp trở nên rất kém, A Âm sớm có năng lực để chạy thoát.

Nhưng nàng lại cam tâm tình nguyện dây dưa với gia tộc đáng ghê tởm này.

Bởi vì ở đây, vẫn còn một đứa trẻ tính cách có chút vặn vẹo nhưng cũng rất vui vẻ, đáng yêu!

Tiếng vật gì đó đập vào cửa khiến cánh tay đang chuẩn bị gõ vào cửa của A Âm dừng lại, nàng lặng lẽ rút tay về.

Để Vạn Sĩ An có thời gian yên tĩnh…

Để Vạn Sĩ An được yên tĩnh…

Dưới ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn ngoài hành lang, A Âm vẫn không rời khỏi chỗ này cho tới rạng sáng.

Khi Vạn Sĩ An mở cửa lần nữa, cô nhìn thấy một nhóm bóng đen đang cuộn tròn ngay đối diện cửa phòng; về cơ bản, khi cánh cửa mở ra, bóng đen kia khẽ cử động.

“Tiểu thư.” Giọng nói của A Âm khàn khàn.

Vạn Sĩ An không liếc nàng lấy một cái, "Vào đi."

Sau khi cuộn tròn ở một tư thế trong thời gian dài, hai chân của A Âm cũng có chút tê dại, khi đi theo Vạn Sĩ An vào trong thỉnh thoảng nàng cũng khe khẽ phát ra tiếng rêи ɾỉ.

Vạn Sĩ An yên lặng giảm tốc độ, cẩn thận quan sát động tĩnh phía sau.

Đừng để đến lúc tự mình ngã chết.

Mạng sống của nàng chỉ có Vạn Sĩ An mới có quyền xử lý.

Cho dù A Âm có muốn tự sát, cô cũng không cho phép.

“Đứng yên đó, cởϊ qυầи áo ra.” Vạn Sĩ An ngồi trên ghế sô pha đơn, gác chân, hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt âm trầm.

A Âm cắn môi, ngoan ngoãn cởi hết quần áo trên người mình ra, lúc này cả người nàng trần như nhộng.

"Quỳ xuống! Bò tới đây!"