Chương 18: Đêm tân hôn, nàng lại bị lừa?

Vạn Sĩ An nghĩ mấy ngày nay A Âm phải bôn ba có chút mệt mỏi, vì thế bàn tay nhỏ bé của cô vung lên, quyết định cả đêm nay sẽ tha cho nàng.

Tháng 11 ở nước C đã có một ít tuyết rơi, trong phòng chỉ thắp một ngọn đèn nhỏ lờ mờ, hai người tắm rửa xong, hai người đi tới trước cửa sổ sát đất ngồi xuống, lắng nghe tiếng gỗ nổ lách tách trong lò sưởi, trò chuyện với nhau.

"Tiểu thư, cô làm tôi sợ muốn chết, tôi còn tưởng rằng cô thật sự muốn bí mật kết hôn..." A Âm bĩu môi, sắp khóc.

“Bảo chị đừng học tiếng Pháp!” Vạn Sĩ An trực tiếp giơ tay lên, chạm vào đầu của A Âm: “Phần tài liệu kia rõ ràng viết tên của em với chị.”

"Vậy sao cô biết tôi tới văn phòng xem máy tính của cô?"

“Bởi vì bản tiểu thư liệu việc như thần.”

A Âm: ...

Tại sao nàng lại có cảm giác mình bị lừa vậy?

Nhưng cảm giác này... Khá tốt.

"Trước đây tôi chưa từng gặp Eric, ai vậy?"

Yo! Vạn Sĩ An nhướng mày, trong giọng nói có một cảm giác chua chua không nói nên lời, ghen chết nàng.

"Anh ấy là vị hôn phu của tôi!"

"Cái gì?!" A Âm trực tiếp thoát ra khỏi vòng tay của Vạn Sĩ An: "Vị hôn phu từ khi nào vậy? Tại sao tôi không biết!"

Vạn Sĩ An xoa xoa tóc của nàng, híp mắt cười nói: "Ui cha! Cún con thật dễ lừa! Eric, anh ấy là bạn đồng hành của em, lần này em tới đây quả thật cũng có việc gấp, chị cũng biết có một ít súng ống đạn dược em phải tự mình giám sát."

A Âm biết nhà họ Vạn kinh doanh vũ khí, kể từ thời ba của Vạn Sĩ An cũng đã nghĩ dần tới chuyện buông tay, mà Vạn Sĩ An cũng biết kinh doanh súng ống có bao nhiêu nguy hiểm cùng bất trắc, chẳng qua cô cũng muốn trước khi buông tay có được chỗ lợi nhuận khổng lồ này.

Lần này thật sự rất khó giải quyết cho nên Vạn Sĩ An mới phải mau chóng chạy tới đây như vậy.

Trong nháy mắt lông nhím trên người A Âm cũng biến mất, nàng khẽ cắn vào cằm Vạn Sĩ An nói: "Sẽ không tùy tiện bị để người chạy mất đâu!"

"Ai chạy mất cơ?"

“Ừm…” Mặt A Âm đỏ bừng đầy khả nghi, mau mà ánh sáng đèn lờ mờ, Vạn Sĩ An không chú ý tới: “Tôi đi ngủ đây!”

Nói xong nàng nhanh chóng nằm lên giường, cuộn mình trong chăn.

Vạn Sĩ An thở dài, cún con nhút nhát luôn không chịu nói ra suy nghĩ của mình.

Mãi cho đến khi Vạn Sĩ An đi tới bên giường, đang chuẩn bị đi ngủ, A Âm mới từ trong chăn chui đầu ra: "A... Cái kia... Chị muốn bị em bắt cóc!"

Sau đó nàng lại chui vào trong chăn, lật người cuộn mình lại.

Cún con ngốc nghếch......

Chút thất vọng trong lòng Vạn Sĩ An trong nháy mắt tiêu tan.

"Rang Rang, Rang Rang! Đưa chăn bông đây!"

Giọng điệu của cô có chút mất kiên nhẫn, A Âm tưởng cô tức giận nên nhanh chóng ngoan ngoãn chui ra khỏi chăn.

"Cám ơn.” Khóe môi Vạn Sĩ An nhếch lên, đột nhiên đến gần A Âm, liếʍ vành tai nàng: "Vợ ơi…"

Luồng khí nóng phả vào cổ A Âm khiến nàng run rẩy, khuôn mặt của nàng giống như chín đỏ.

Cún con rất biết cách trêu chọc người khác, Vạn Sĩ An rất hài lòng.

Hơi thở bên tai dần trở nên đều đặn, A Âm thực sự đã kiệt sức, mấy ngày nay nàng không có một giấc ngủ ngon.

Nàng ngủ rất say, khóe miệng còn hơi cong lên, nhưng Vạn Sĩ An lại không tài nào ngủ nổi, bụng dưới như có lửa đốt, khiến cả người cô khó chịu.

Mấy ngày này sáng sớm tỉnh lại qυầи ɭóŧ của Vạn Sĩ An đều ướt đẫm.

Sao trước kia cô không biết mình tự tìm bất mãn?

Làm thế nào để tấn công!

Lúc trước không có A Âm ở bên cạnh, cô còn có thể chịu đựng, nhưng hiện tại...

Bàn tay của Vạn Sĩ An lặng lẽ tiến vào trong khu rừng rậm ...

Khoảnh khắc đầu ngón tay mát lạnh của cô chạm vào nhị hoa, Vạn Sĩ An thở dài thỏa mãn.

Tiếng thở dài khiến người bên cạnh gối hơi cử động, Vạn Sĩ An sợ hãi không dám cử động tiếp, đêm tối khiến cô không nhìn rõ vẻ mặt A Âm, đành phải nín thở lắng nghe động tĩnh của đối phương.

May mắn vẫn chưa đánh thức cún con.

Vạn Sĩ An cắn môi dưới, dùng tay chậm rãi xoa xoa hạt đậu nhỏ mẫn cảm kia.

Mười phút sau, cảm giác đau nhức trên tay buộc Vạn Sĩ An phải dừng lại, hai mắt đẫm lệ, khẽ lẩm bẩm: "Phiền muốn chết… Tại sao không ra được..."

"Có cần chị giúp không?"

Một giọng nói quen thuộc đè nén tức giận phát ra từ bên cạnh gối, khiến Vạn Sĩ An giật mình.

Tay của A Âm lướt qua người Vạn Sĩ An bật đèn ngủ trên đầu giường lên, nàng khẽ nhíu mày nhìn chằm chằm Vạn Sĩ An, không nói được một lời.

Có cảm giác bị lừa trong ngày đầu tiên sau hôn lễ.

Vạn Sĩ An bị nhìn chằm chằm như vậy có chút không được tự nhiên, cô tự biết mình đuối lý, nhưng cũng rất để ý tới mặt mũi, quay mặt đi ra lệnh nói: "Giúp em!"

“Không giúp!” Thấy cô như vậy, A Âm thật sự cũng có chút khó chịu.

"Giúp em đi ~"

Vạn Sĩ An không đợi A Âm từ chối, nắm lấy tay nàng tiến xuống phía dưới.

“Ướt quá!” A Âm kêu lên, quả thật nàng có chút bị dọa rồi.

Bị nói thẳng ra như vậy, Vạn Sĩ An cảm thấy mất mặt, cũng không còn giữ thể diện làm gì nữa.

"Vợ ơi ~ Vợ ơi ~ Làm ơn~"

Làm nũng tới như vậy, thử hỏi người nào có thể chịu đựng được?!

A Âm xoay người nằm ở trên người Vạn Sĩ An, một bàn tay giữ chặt lấy tay Vạn Sĩ An, sau đó hung tợn trừng mắt liếc nhìn đối phương một cái.

Bây giờ tới lượt nàng.

Nụ hôn cuồng nhiệt từ ngực rơi xuống bụng dưới, rồi rơi xuống khu rừng phủ sương, Vạn Sĩ An không nhịn được vặn eo.

Đầu lưỡi của cô liếʍ sương sớm, rất ngọt, đồng thời có một hương vị khó nói nên lời

A Âm ngậm lấy hạt đậu đỏ, dùng răng khẽ ma sát

"Ưm…"

Vạn Sĩ An không ngừng giãy giụa, A Âm nhất thời không chịu được tay của đối phương.

A Âm biết tiểu thư sắp tới cao trào.

Nàng chỉ đơn giản buông lỏng tay đang khống chế Vạn Sĩ An ra, ôm lấy cổ của nàng, ngón giữa nhanh chóng tiến vào hành lang đã sớm thèm muốn từ lâu.

Nhanh chóng tìm thấy điểm G khẽ ấn một cái, thân thể của Vạn Sĩ An cũng theo đó kịch liệt run rẩy.

"Em yêu chị… Em yêu chị..."

Vạn Sĩ An vẫn còn đang ở trên mây vô thức lớn tiếng hét lên.

A Âm không vội trả lời, đến khi Vạn Sĩ An tỉnh lại một chút, nàng hôn lên khóe mắt Vạn Sĩ An, nói: "Chị cũng vậy."

Chị yêu em rất nhiều.