Chương 17: Cô ấy sắp kết hôn, cô dâu không phải là mình (Tiếp)

Vạn Sĩ An luôn quấn lấy nàng đồi chụp ảnh, nhưng từ trước đến nay nàng vẫn luôn cảm thấy tự ti vì vết sẹo trên mặt mình...

Màn hình máy tính trống không, ngoại trừ một thư mục nhỏ ở góc xa.

Tên của thư mục là một chuỗi các từ tiếng Pháp được kết nối với nhau.

Như có ma xui quỷ khiến, A Âm liền nhấp vào đó.

Nội dung của các tài liệu đều bằng tiếng Pháp, A Âm biết Vạn Sĩ An đã tham gia các khóa học tiếng Pháp.

Nàng ở bên cạnh cô ấy lâu cũng sẽ hiểu một vài câu tiếng Pháp.

Sau khi nhìn lướt qua, có vẻ như là về một đám cưới, địa điểm là ở nước C.

Lễ cưới? !

Của Vạn Sĩ An?

Nhưng lần này tiểu thư tới nước C cũng không đưa nàng theo cùng?

Suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu khiến A Âm choáng ngợp.

Chẳng mấy chốc dường như nàng đã ý thức được điều gì đó, gắt gao mím chặt môi.

Dường như nàng đột nhiên hiểu ra nguyên nhân vì sao mấy ngày nay Vạn Sĩ An lại thờ ơ với mình.

Dù sao nàng cũng chỉ là một con cún, có thể bị Vạn Sĩ An bỏ rơi bất cứ lúc nào.

Nhưng ngay cả một con chó cũng sẽ cảm thấy đau lòng.

Nếu Vạn Sĩ An muốn đuổi nàng, nhất định phải trực tiếp nói cho nàng biết.

A Âm không nán lại mà trực tiếp đặt vé rồi đến sân bay gần nhất.

Gương mặt không chút máu của nàng phản chiếu trong gương trong thang máy, vết sẹo trên mắt càng thêm gớm ghiếc.

Như vậy nhất định sẽ dọa tiểu thư sợ hãi… Nàng thầm nghĩ.

Nhưng trong đầu nàng lại có một ý nghĩ xấu xa khác: nếu như tiểu thư có thể bị mình dọa sợ thì tốt biết mấy.

**********

Ở phía bên kia, nước C.

Hàn Nhiễm gõ cửa phòng Vạn Sĩ An, "Tiểu thư."

“Mời vào.” Vẫn là thanh âm nhàn nhạt.

Vạn Sĩ An mặc bộ đồ ngủ lụa hai dây ngồi bên lò sưởi uống rượu vang, hai mắt hơi rũ xuống, sắc mặt đã hơi ửng hồng.

Hàn Nhiễm liếc nhìn một cái rồi mới cúi đầu xuống, vành tai cũng có chút âm ấm.

Tiểu thư rất xinh đẹp! Ngay cả một thẳng nữ như cô ấy cũng không thể không cong được.

Nhưng nghĩ đến sức chiến đấu của A Âm, Hàn Nhiễm im lặng rụt cổ lại, lấy lại giọng điệu làm việc như mọi khi: "Tôi vừa nhận được tin tức, chị A Âm đang trên đường tới đây."

"Ừm."

Tất nhiên, Vạn Sĩ An biết chuyện này, trong văn phòng của cô có rất nhiều camera, trong thang máy cũng có cảm biến, khi A Âm vừa mới vào trong thang máy cô đã nhận được thông báo.

"Bảo Eric chuẩn bị đi, tôi đi ngủ đây."

"Được." Hàn Nhiễm lên tiếng rồi lặng lẽ ra khỏi phòng.

Vạn Sĩ An giống như đang lo lắng chuyện rời xa, cô đã phải rời xa cún con nhiều ngày rồi, nếu như không uống nửa chai rượu vang cô sẽ không ngủ được.

Cô nên làm gì đây, cún con?

Vậy thì phạt đối phương vĩnh viễn ở bên cạnh mình.

Khóe miệng Vạn Sĩ An nở nụ cười, chìm vào trong giấc ngủ say.

Lâu đài của Vạn Sĩ An nằm ở phía bên sườn núi, A Âm cũng đã tới đó nhiều lần.

Cô rất thích nơi đó, nếu như kết hôn nhất định sẽ tổ chức ở chỗ đó.

Chưa kịp nghỉ ngơi, A Âm đã thuê một chiếc xe vội vã chạy tới đó.

Nhân viên bảo vệ dưới chân núi cũng biết nàng, lúc cho nàng vào trong còn cười nói “chúc may mắn!”.

Chúc mừng vì điều gì?

A Âm tức giận trừng mắt nhìn anh ta một cái.

Sau khi hoảng hốt chạy tới chỗ sân cỏ của lâu đài, A Âm nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng chói mắt.

Bên cạnh Vạn Sĩ An, có một người đàn ông với mái tóc xoăn màu vàng trong bộ vest màu xanh ngọc, khoác vai Vạn Sĩ An, đối phương mỉm cười cũng không biết đang nói chuyện gì. Còn Vạn Sĩ An mặc một bộ lễ phục màu trắng cũng tùy ý ôm đối phương

Xét về ngoại hình, người đàn ông này cao 1m75, dáng người gầy gò yếu ớt, A Âm không biết Vạn Sĩ An thích người này vì điểm gì.

Máu trong người sôi trào, A Âm trực tiếp đẩy người đàn ông ngã xuống đất.

"CÚT ĐI!"

Dưới ánh mắt bất lực của người đàn ông, A Âm cắn mạnh vào môi Vạn Sĩ An.

"Xì ~"

Sau khi Vạn Sĩ An thở hổn hển vì đau, A Âm cũng lấy lại được chút lý trí, trực tiếp quỳ trên mặt đất, chờ đợi cơn thịnh nộ như sấm của Vạn Sĩ An.

"An! Cô ấy quá thô lỗ!"

Người đàn ông phủi phủi bụi trên người, cau mày chậm rãi đứng dậy.

Giọng của anh ta lanh lảnh hơn so với những người đàn ông bình thường, có cảm giác nghẹn lại trong cổ họng, trong lòng A Âm lại càng không thích.

Vạn Sĩ An phớt lờ lời phàn nàn của người đàn ông, ngồi xổm xuống, ôm mặt A Âm và hôn lên vết sẹo trên mắt nàng.

“Con chó sói nhỏ này là của ai vậy?” Cô cười nói: “Eric tới giúp tôi sắp xếp hôn lễ.”

"Không sai!" Eric cổ quái nói, "Ai muốn cướp người phụ nữ của cô! Tôi là GAY, không thích chửi bậy!"

Khuôn mặt của A Âm bị lời nói của Eric làm cho lúc đỏ lúc trắng.

"....Tôi xin lỗi...."

Cô vùi đầu vào lòng Vạn Sĩ An, cảm thấy rất có lỗi.

"Được rồi, A Âm cục cưng, đi tắm rửa đi, em có chuyện quan trọng muốn nói với chị."

Cho dù A Âm có đần độn đến đâu, nàng vẫn biết chuyện quan trọng mà A Âm muốn nói với mình là gì, ngoan ngoãn bị dẫn đi vào trong phòng.

Lần thứ hai khi nàng xuất hiện trong tầm mắt của Vạn Sĩ An, A Âm đã mặc một chiếc váy màu trắng tinh khiết.

"Nhìn đi, Ann! Tôi cũng đã nói rồi, cô ấy là người thích hợp nhất!" Eric nhìn chằm chằm vào chiếc váy cưới mà mình đã thiết kế với đôi mắt sáng ngời, đã sớm tha thứ cho A Âm vì đã đẩy mình ngã.

Vạn Sĩ An nắm chặt bó hoa trong tay, trầm mặc một hồi rồi bước nhanh về phía A Âm.

"Chậm một chút! Tiểu thư!"

A Âm thấy bước chân của cô có chút lảo đảo, vội vàng chạy tới đỡ.

Trước sự chứng kiến của mục sư, hai người hôn nhau say đắm nhưng không mang theo du͙© vọиɠ.

Chiếc nhẫn lấp lánh dưới ánh nắng.

Eric đã tinh mắt chụp được bức ảnh A Âm vén mạng che mặt của Vạn Sĩ An lên rồi hôn cô.

"Nhìn này! Đây là bức ảnh chụp chung đầu tiên của chúng ta!"

Không thể không nói, Eric căn góc độ rất chuẩn, nhược điểm trên mặt A Âm không hề bị chụp lại.

"Chúng ta đã kết hôn, cùng nhau gắn bó cả đời!"

"Ừm."

Nhất định, chị sẽ không rời xa em, trong lòng A Âm thầm nói.