Chương 14: Để Lương Sơn Bá Lên Sân Khấu

Nhóm dịch: Phù Du

Ngày hôm sau, Tiểu Bạch nói cho Lâm Vô Ưu biết Mã Văn Tài và phụ thân hắn sẽ bùng nổ tranh chấp, lần tranh chấp này là cơ hội tuyệt vời để Mã Văn Tài sinh ra hảo cảm với Lương Sơn Bá, chỉ cần địch ý của hắn đối với Lương Sơn Bá biến mất, không hề nhằm vào khi dễ Lương Sơn Bá, thì nhất định có thể hoàn toàn thoát khỏi vận mệnh vai ác, bởi vậy Lâm Vô Ưu phải dựng màn kịch cho Lương Sơn Bá diễn, không gây trở ngại cơ hội Lương Sơn Bá tăng tiến cảm tình với Mã Văn Tài.

Quả nhiên ở trong giờ học, Mã Văn Tài và phụ thân hắn bạo phát tranh chấp kịch liệt, cuối cùng sau khi Mã Văn Tài ở trước mặt mọi người bị đánh một cái tát, vứt xuống một câu “Không công bằng, ta không phục, ta không phục”, lập tức rời đi cái lớp học làm hắn cảm thấy vô cùng nặng nề áp lực này.

Trần Tử Tuấn nhìn Mã Văn Tài rời đi, đuổi theo, Lâm Vô Ưu thời khắc nhớ kỹ sứ mệnh của mình, quay đầu hướng về phía Lương Sơn Bá: “Sơn bá huynh, lát nữa ngươi và ta cùng đi tìm Văn Tài huynh một chút đi, ta không yên tâm hắn.”

Lâm Vô Ưu biết, lấy người tính tình hiền lành như Lương Sơn Bá, cộng thêm Lương Sơn Bá vừa rồi còn là đối tượng tranh chấp, cho nên Lương Sơn Bá cảm thấy nguyên nhân là vì mình khiến cho Mã Văn Tài và phụ thân hắn tranh chấp, nhất định có áy náy với Mã Văn Tài, hắn nhất định sẽ đáp ứng thỉnh cầu của mình, cùng mình cùng nhau tìm kiếm Mã Văn Tài.

Quả nhiên Lương Sơn Bá gật đầu đáp ứng mình, Lâm Vô Ưu sau khi tan học, Chúc Anh Đài và Lương Sơn Bá cùng nhau đi tìm Mã Văn Tài, cuối cùng bọn họ ở một cái tủ bị vứt bỏ trong chuồng ngựa phát hiện Mã Văn Tài.

Lâm Vô Ưu mở ngăn tủ ra, lại thấy được Mã Văn Tài run bần bật, vươn tay nắm Mã Văn Tài, đem hắn dắt ra, kế tiếp liền chờ Lương Sơn Bá triển khai một phen khuyên bảo với Mã Văn Tài.

Lương Sơn Bá nhìn Mã Văn Tài trước mắt, nghĩ muốn hỗ trợ hòa hoãn quan hệ phụ tử của bọn họ, liền mở miệng nói: “Văn Tài huynh, ngươi đừng thương tâm, cha ngươi vừa nghe ngươi bị thương liền lập tức từ trong nhà đuổi tới đây, biết toạ kỵ của ngươi đã chết, đưa thất bảo mã riêng cho ngươi.”

Nghe được Lương Sơn Bá nhắc tới phụ thân mình tặng chính mình một con tọa kỵ, Mã Văn Tài lập tức tức giận: “Ta không hiếm lạ, xem ta lập tức gϊếŧ con súc sinh này.” nói xong cầm lấy một cây gậy gỗ liền hướng con ngựa kia đi đến.

Lương Sơn Bá thấy thế lập tức ngăn cản hắn: “Văn Tài huynh, đừng như vậy.” trong lúc tranh chấp với Mã Văn Tài, bị con ngựa kia đá trúng ngực, không khỏi ngã xuống đất bắt đầu ho khan.

“Lương Sơn Bá, ngươi vờ tốt bụng cái gì, ta sẽ không cảm ơn ngươi.” Mã Văn Tài rất là ngạo kiều tránh ra rồi ngồi xuống ghế bên cạnh, đưa lưng về phía bọn họ.



Lâm Vô Ưu nhìn thấy Lương Sơn Bá đều bị thương, liền tạm thời kêu hắn xuống sàn, kêu Chúc Anh Đài dẫn hắn đi tới chỗ Vương Lan xem một chút, chính mình tiếp sức Lương Sơn Bá đi đến bên người Mã Văn Tài khuyên giải: “Văn Tài huynh, ngươi làm sao vậy, là vì lời phụ thân ngươi vừa rồi ở trên lớp học nói ngươi mà khổ sở sao?”

Mã Văn Tài vẫn như cũ lựa chọn đưa lưng về phía Lâm Vô Ưu, nhưng trong mắt hắn đã chứa đầy nước mắt: “Ta thật không rõ, từ nhỏ đến lớn, ông ấy vì cái gì chưa bao giờ chịu thiên vị khích lệ ta một lần, giống như ta làm cái gì cũng không thể khiến ông ấy vừa lòng, ở trong mắt ông ấy, ta vĩnh viễn đều không so được với mặt mũi của ông ấy và quyền thế, trước kia ta cho rằng ta chỉ cần luyện võ nghệ, ông ấy liền sẽ không quở trách ta và nương ta, liền sẽ nhìn chúng ta nhiều hơn, nhưng nhà của ta sau đó lại bị huỷ hoại, tình cảm thân nhân tất cả đều thay đổi, người kiên trì bất biến chỉ có thể chấp nhận cực khổ vĩnh viễn hoặc lựa chọn rời đi vĩnh viễn.”

Nghe ra khổ sở và bất mãn trong lời nói của Mã Văn Tài, Lâm Vô Ưu đi tới trước mặt Mã Văn Tài, thân mình ngồi xổm xuống, từ phía dưới nhìn Mã Văn Tài đã đỏ hốc mắt “Vậy ngươi mẫu thân đâu?”

“Bà ấy đi rồi, bà ấy lựa chọn vĩnh viễn rời đi, để lại ta một mình, bên ngoài thật tối tăm, chính là bóng tối ở trong ngăn tủ lại rất an toàn.”

Lâm Vô Ưu bò lên đi ôm lấy Mã Văn Tài: “Đừng khổ sở, ngươi còn có ta, về sau ngươi có chuyện gì khổ sở đều có thể tới tìm ta, cũng có thể tìm Lương Sơn Bá, hắn kỳ thật rất tốt, còn có phụ thân ngươi, ông ấy xác thật không phải một người phụ thân tốt nghiêm khắc về mặt ý nghĩa, nhưng ta tin tưởng ông ấy là yêu ngươi, chỉ là không quá biết biểu đạt mà thôi.”

Đem đầu vùi trong lòng ngực của Lâm Vô Ưu, Mã Văn Tài cảm giác quanh thân dần dần ấm áp lên, bất an cũng đều bị xua đuổi, Lâm Vô Ưu chính là ấm áp của mình, tuy rằng lần này mình vẫn trốn vào bóng tối trong ngăn tủ, nhưng mà thời điểm hắn ở bóng tối trong ngăn tủ vẫn luôn chờ đợi Lâm Vô Ưu có thể đem mình kéo ra ngoài, liền vẫn luôn mặc niệm như vậy, mặc niệm, rốt cuộc hắn lại một lần bị Lâm Vô Ưu phát hiện.

Mã Văn Tài dựa vào trong lòng ngực mình ngủ rồi, Lâm Vô Ưu sờ soạng cái trán hắn một chút phát hiện thật nóng, liền đem đầu Mã Văn Tài nhẹ nhàng dựa vào trên bàn trước, sau đó liền đi tìm Vương Lan, tính toán đi lấy chút thuốc, thuận tiện cũng tìm Lương Sơn Bá tiếp theo hẳn là nên ra sân một chút.

Sau lúc Lâm Vô Ưu rời đi, Mã Tuấn Thăng vẫn luôn ở bên cạnh quan sát đi ra, hắn đi tới bên người Mã Văn Tài, nhìn nhi tử ghé vào trên bàn vẫn luôn kêu mẫu thân, hắn cũng không thể nhịn xuống nước mắt, lúc trước xác thật là bản thân sai rồi, thực có lỗi với mẫu tử bọn họ, năm đó chính mình chỉ cảm thấy đánh chửi là hành vi của nam tử hán đại trượng phu, hoàn toàn không có chú ý tới ý nghĩ của Nguyệt Nga và Văn Tài, đem áo choàng trên người phủ thêm cho Mã Văn Tài, sau khi đút thuốc trong tay xong, nhận thấy được Lâm Vô Ưu trở về liền vội vàng đứng dậy rời đi.

“Áo choàng này ở đâu ra vậy?” Lâm Vô Ưu nhìn áo choàng trên người Mã Văn Tài rất nghi hoặc.

Lương Sơn Bá lại đã sớm nhìn thấu hết thảy: “Một người phụ thân yêu thương nhi tử nhà mình lại chết không chịu thừa nhận, hai cha con cùng một cái tính tình.” vừa rồi sau khi Lương Sơn Bá rời đi còn đi tìm phụ thân Mã Văn Tà, hắn biết phụ thân Mã Văn Tài cũng đau lòng nhi tử của mình, chỉ là không muốn biểu lộ ra mà thôi.

Lâm Vô Ưu cùng Lương Sơn Bá, Chúc Anh Đài cùng nhau đem Mã Văn Tài đã sốt ngất xỉu dọn tới ký túc xá, sau khi đặt Mã Văn Tài lên trên giường đút dược kéo chăn ngay ngắn, Lâm Vô Ưu túm Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài cùng mình chờ Mã Văn Tài tỉnh lại.

Qua mấy canh giờ sau, Mã Văn Tài tỉnh, Lương Sơn Bá liền nhắc nhở để hắn đi xem phụ thân mình một chút: “Phụ thân ngươi thập phần quan tâm ngươi, nếu ngươi đã tỉnh thì chạy nhanh đi xem hắn đi!”



“Cái người không máu không nước mắt kia, hắn biết quan tâm ta? Hổ độc bất thực tử, chính mình nhi tử hắn còn hạ thủ được, hắn căn bản không phải người.”

Lương Sơn Bá nghe được Mã Văn Tài thế mà hạ thấp phụ thân của mình như vậy, không khỏi phẫn uất lên: “Câm mồm, Mã Văn Tài, ngươi sao lại có thể nói phụ thân của mình như vậy, nếu không phải thấy ngươi vừa vặn bị bệnh, ta thật muốn cho ngươi hai quyền, phụ thân đánh nhi tử lại như thế nào, phụ thân đánh nhi tử, nhi tử còn phải ghi thù sao? Ta mỗi ngày đều chờ mong cha ta có thể nói nhiều mấy câu với ta, cho dù là đánh ta cũng được, mắng ta cũng được, chính là cha ta…”

Phụ thân vẫn luôn là chỗ đau của Lương Sơn Bá, mỗi lần nghĩ đến đều sẽ rất đau lòng, hắn quay người đi, che giấu khổ sở cùng cô đơn của chính mình: “Mà ngươi thế mà ở trước mặt mọi người nhục mạ cha ngươi, ngươi là tên bất hiếu tử, ngươi mới không phải người.”

Bị Lương Sơn Bá nói khích đến, Mã Văn Tài đứng lên phản bác với Lương Sơn Bá: “Ngươi thì biết cái gì, ngươi cho rằng ông ta thật sự quan tâm ta, ông ta là sợ đắc tội Tạ An, thế mà làm trò trước mặt nhiều người như vậy khiến ta khó xử, trong lòng ông ta chỉ có chính ông ta, tuyệt đối không có con của ông ta.”

“Không sai, cha ngươi là sợ Tạ thừa tướng, nhưng đó là vì cái gì, hắn là sợ Tạ thừa tướng biết ngươi trước mặt mọi người hạ thấp thừa tướng mà ảnh hưởng con đường làm quan của ngươi, thư viện nhiều con cháu sĩ tộc như vậy, ngươi dám bảo đảm lời ngươi nói sẽ không truyền tới tai ông ấy sao? Mã Văn Tài, cha ngươi đối với ngươi dụng tâm lương khổ, ngươi chẳng lẽ hiện tại còn không rõ sao?”

Nhìn Mã Văn Tài còn chưa tin lời mình nói, không tin trong lòng phụ thân mình thật sự có hắn, Lương Sơn Bá đem áo choàng vừa rồi ở trên người Mã Văn Tài ra: “Liền tính ta nói chính là lời nói dối, vậy cái áo choàng này cũng là giả sao? Ngày hôm qua cha ngươi đến sau núi xem ngươi, ông ấy đem áo choàng để lại cho ngươi, chính mình đội gió núi trở về, cha ngươi còn đang đợi ngươi, trở về đi!”

Sân khấu kịch đã dựng xong, Lâm Vô Ưu nhẹ nhàng thở ra, nàng đã thành công để Lương Sơn Bá làm nhịp cầu chữa trị quan hệ phụ tử của Mã Văn Tài, về sau, Mã Văn Tài hẳn là sẽ nhớ kỹ chỗ tốt hôm nay của Lương Sơn Bá, sau đó liền sẽ không lại khi dễ Lương Sơn Bá, bước lên con đường vai ác.

Mã Văn Tài nghe xong Lương Sơn Bá nói, cũng âm thầm phát giác giống như phụ thân thật sự cũng không phải lạnh nhạt đối với mình như vậy, liền đi phòng phụ thân muốn thấy phụ thân một chút, nhưng vừa đến phòng liền phát hiện trong phòng không có ai, Mã Thống nói cho mình là phụ thân đi rồi, còn sợ mình không có tiền tiêu, đem vàng đều để lại, liền ngựa cũng để lại cho mình, bản thân thì đi bộ xuống núi.

Nghe được sắc trời hiện giờ gần tối, phụ thân thế mà chính mình đi bộ xuống núi, cảm xúc lo lắng nảy lên, còn mang theo tia nhi tử được đến phụ thân yêu thương mà vui sướиɠ, Mã Văn Tài đứng lên liền đuổi theo phụ thân mình.

Tiểu Bạch ở bên cạnh xem diễn, nhẹ nhàng đâm Lâm Vô Ưu cũng đồng dạng xem diễn một cái: “Ngươi nói xem Mã Văn Tài sẽ đuổi theo phụ thân mình, nói một chút lời buồn nôn sao?”

“Hắn hả! Hắn không chỉ có sẽ không nói, thậm chí có thể chỉ biết yên lặng nhìn bóng dáng phụ thân đi xa, một mình ở kia che mặt khóc thút thít.”