Chương 15: Chợt Lóe! Chợt Lóe! Sáng Lấp Lánh!

Nhóm dịch: Phù Du

Lâm Vô Ưu đã không nhớ rõ đây là lần thứ mấy mở cửa tủ ra, dỗ Mã Văn Tài từ bên trong đi ra, nàng càng thêm cảm thấy cần thiết phải sửa lại cái thói quen này của Mã Văn Tài, không vì cái gì khác, liền vì bảo toàn hai chân này của mình này, có một lần nàng thế mà bồi Mã Văn Tài ở trong ngăn tủ ước chừng một canh giờ, sau khi ra tới trực tiếp không khống chế được quỳ xuống.

“Ta thật sự chịu không nổi, số lần Mã Văn Tài chui vào ngăn tủ càng ngày càng thường xuyên, bất luận ta khuyên như thế nào đều không có tác dụng.”

Tiểu Bạch đã cảm nhận được tâm thái của Lâm Vô Ưu sắp sửa nổ mạnh, ấn Lâm Vô Ưu ngồi xuống, mở miệng trấn an: “Ký chủ, đừng tức giận mà, ngươi tới cảm hóa hắn, đả động hắn, sủng hắn, yêu hắn, che chở hắn.”

“Ta còn chưa đủ che chở hắn?” Lâm Vô Ưu nghe Tiểu Bạch nói xong cảm thấy càng thêm tức giận: “Hắn khóc ta an ủi, hắn trốn đi ta tìm, hắn tức giận ta vuốt lông, vì vận mệnh của hắn ta cũng thật chính là dốc hết sức lực, cúc cung tận tụy, ta còn chưa đủ che chở hắn?”

“Ký chủ, đừng nóng giận nha, ta lập tức ngẫm lại biện pháp thay ngươi.” Tiểu Bạch đem cánh tay của mình sắp bị Lâm Vô Ưu vặn gãy từ trong tay Lâm Vô Ưu túm ra, cũng không biết Lâm Vô Ưu ở đâu ra sức lực lớn như vậy.

Tiểu Bạch vận chuyển đầu óc với vận tốc tám trăm ki lô mét trên giờ của mình: “Có rồi, ngươi có thể nói cho hắn biết bóng tối cũng không đáng sợ, ta hướng dẫn qua rất nhiều tình yêu phim thần tượng, nam chủ đều sợ tối, nữ chủ đều sẽ làm bạn bên cạnh bọn họ, giúp nam chủ khắc phục sợ hãi đối với bóng tối, Mã Văn Tài trốn ở trong ngăn tủ còn không phải là bởi vì cảm thấy bên ngoài tối hay sao, ngươi giúp hắn khắc phục là được rồi.”

Cẩn thận cân nhắc ý kiến của Tiểu Bạch một chút, Lâm Vô Ưu cảm thấy xác thật có lý: “Chính là… Ta không quá biết.”

“Không cần ngươi biết, ở chỗ ta có khuôn mẫu kinh điển, đến lúc đó ngươi chỉ cần dựa theo mà đọc, bảo đảm khiến Mã Văn Tài không bao giờ sợ hãi bóng tối thế gian, biến thành đại nam hài tâm chứa ánh mặt trời.”

Lâm Vô Ưu vẫn luôn lôi kéo Tiểu Bạch tập luyện, những lời thoại đó đã đọc thập phần lưu loát, nhưng tâm tình Mã Văn Tài mấy ngày nay rất tốt, làm lời thoại của nàng không có đất dụng võ.

Hôm nay, khi Lâm Vô Ưu và Mã Văn Tài đi ngang qua bản triển lãm của học viện, nhìn thấy mọi người đều tụ ở trước bản triển lãm, xuất phát từ tò mò, Lâm Vô Ưu liền ghét sát vào nhìn nhìn, liền nhìn thấy Vương Lam Điền ở kia tuyên dương Mã Văn Tài là kẻ nhát gan chỉ biết trốn ở trong ngăn tủ run bần bật.

Thì ra ngày đó, thời điểm bọn họ từ chuồng ngựa tìm được Mã Văn Tài trong ngăn tủ bị vứt, Vương Lam Điền ở bên cạnh cũng thấy được, hơn nữa hôm trước huynh trưởng của Chúc Anh Đài, Chúc Anh Tề đến thư viện, đã xảy ra chút tranh chấp với Mã Văn Tài, Mã Văn Tài ra tay lại không thể đánh lại Chúc Anh Tề, đàn tiểu đệ này của hắn liền bắt đầu sinh tâm tư tạo phản, cảm thấy là có thể đánh bại Mã Văn Tài, bọn họ cũng không hề muốn để một người chỉ biết trốn ở trong ngăn tủ run bần bật tiếp tục làm lão đại của bọn hắn.

Trên bản vẽ bộ dáng Mã Văn Tài sợ hãi trốn ở trong ngăn tủ, bọn họ đều vây quanh ở cười nhạo Mã Văn Tài, Vương Lam Điền còn bắt chước bộ dáng của Mã Văn Tài.

“Vương Lam Điền, ngươi đang làm gì?” Thân thể Lâm Vô Ưu so đầu óc còn mau hơn, đi tới trước mặt Vương Lam Điền: “Ngươi sao lại có thể nói Mã Văn Tài như vậy?”

Vương Lam Điền một chút cũng không e ngại Lâm Vô Ưu, cho nên Lâm Vô Ưu quát lớn đối hắn không có một chút lực uy hϊếp: “Ta muốn nói thì nói, Mã Văn Tài chính là tên nhát gan chỉ biết trốn ở trong ngăn tủ.”



Vương Lam Điền vừa mới còn ở trước mặt mình diễu võ dương oai giờ phút này đã bị đá lăn trên mặt đất: “Cho dù ta như thế nào, cũng so ngươi mạnh gấp trăm ngàn lần.” Mã Văn Tài nói xong liền lôi kéo Lâm Vô Ưu trở về ký túc xá.

Lâm Vô Ưu có dự cảm, đêm nay Mã Văn Tài nhất định sẽ trốn vào trong ngăn tủ, bị mọi người cười nhạo, các tiểu đệ tất cả đều đã biết nhược điểm của hắn, vai ác đại lão làm sao có thể chịu đựng.

Ban đêm, Lâm Vô Ưu lấy cớ ra cửa, cho Mã Văn Tài thời gian chui vào ngăn tủ, lại cùng Tiểu Bạch tập luyện một lần, cảm thấy không sai biệt lắm liền ôm quyết tâm không thành công liền xả thân bước vào ký túc xá, nhìn trong phòng đã không có thân ảnh Mã Văn Tài, cửa tủ cũng đóng chặt, Lâm Vô Ưu biết tới lúc thực chiến rồi.

Mở cửa tủ ra, Lâm Vô Ưu cũng chui vào theo, ôm lấy Mã Văn Tài đang phát run ở trước mặt, nói ra lời kịch đã tập luyện từ lâu: “Không có việc gì, kỳ thật chỉ cần trong lòng có ánh sáng, bóng tối liền một chút cũng không đáng sợ, ngươi phải tin tưởng ánh sáng nha, về sau đừng lại trốn vào trong ngăn tủ, chúng ta cùng nhau đối mặt thế giới lạnh băng này được không?”

Sau khi xác định lời thoại cho Tiểu Bạch đều đã nói ra hết, Lâm Vô Ưu cuối cùng loé lên đòn sát thủ của mình, rất là ôn nhu hát bài ngôi sao nhỏ: “Chợt lóe chợt lóe sáng lấp lánh, đầy trời đều là ngôi sao nhỏ, treo trên bầu trời chiếu quang minh, giống như rất nhiều mắt nhỏ.”

Sau khi hát một lần, người trong lòng ngực quả nhiên có động tác, ngẩng đầu nhìn về phía nàng, nói ra ước mơ tha thiết của Lâm Vô Ưu: “Chúng ta đi ra ngoài đi! Ta về sau sẽ không bao giờ trốn ở trong ngăn tủ nữa.” Quả nhiên tiếng hát ôn nhu có thể chữa khỏi nhân tâm nhất.

Đại hoạch toàn thắng, giờ phút này Tiểu Bạch và Lâm Vô Ưu đang chúc mừng thắng lợi không dễ tới: “Tiểu Bạch, ngươi thật sự không hổ là thân kinh bách chiến, nói mấy câu đã khiến cho Mã Văn Tài vì ta mà không bao giờ bước vào ngăn tủ.”

“Còn phải nói, cũng không nhìn xem ta là ai, chưa có một người nam nhân nào có thể trốn thoát được kịch bản của hệ thống ta, ký chủ, ngươi cũng rất tuyệt, phát huy siêu tốt.”

Hai người cứ như vậy ngươi một câu ta một câu thổi phồng …

Mã Văn Tài sau lần bị Lâm Vô Ưu tìm được trong ngăn tủ bị vứt ở chuồng ngựa đó, kỳ thật liền không có thói quen chui vào ngăn tủ khi khổ sở sợ hãi nữa, nhưng mà hắn biết chỉ cần mỗi lần bản thân yếu thế, Lâm Vô Ưu đều sẽ tới đây ôm mình, hắn thích cảm giác ở trong lòng ngực của Lâm Vô Ưu, hắn có thể tận tình cảm thụ hơi thở của Lâm Vô Ưu.

Cho nên hắn làm bộ mình còn có cái thói quen này, chỉ cần ban ngày xảy ra một chút chuyện không tốt, hắn liền sẽ chui vào trong ngăn tủ chờ Lâm Vô Ưu tiến vào tìm mình, trong ngăn tủ nhỏ hẹp, sau khi đóng cửa lại còn có chút bịt kín, hơi thở của hắn và hơi thở của Lâm Vô Ưu dây dưa lẫn nhau, thân thể không ngừng kề sát, độ ấm thân thể đều sẽ lên cao, cái này làm cho Mã Văn Tài cảm thấy thập phần thoải mái vui sướиɠ.

Ngày đó, hắn lưu luyến thân thể Lâm Vô Ưu, vẫn luôn không có nói chuyện ra khỏi tủ, chỉ là không ngừng tới gần, tham lam đòi lấy hơi thở của Lâm Vô Ưu, chờ chính mình phản ứng lại đây, thế nhưng đã qua một canh giờ, nhìn Lâm Vô Ưu có chút chống đỡ không nổi, hắn mới nhả ra đáp ứng ra khỏi tủ, hắn nhớ rõ Lâm Vô Ưu vừa ra cửa tủ liền quỳ trên mặt đất, vẫn là chính mình đem nàng bế lên giường, lần đó thật sự là đùa với lửa.

Lâm Vô Ưu ôm mình nói rất nhiều lời kỳ quái, khuyên mình về sau đừng trốn vào trong ngăn tủ, nhưng hắn làm sao sẽ dễ dàng từ bỏ cơ hội ở gần Lâm Vô Ưu, cho nên vẫn luôn không có đáp lại Lâm Vô Ưu, thẳng đến Lâm Vô Ưu cất tiếng, hắn thề, đó là tiếng ca chấn động nhất, rộng lớn mạnh mẽ nhất mà đời này hắn nghe qua, vì không để tiếp tục nghe, hắn vội vàng mở miệng đánh gãy Lâm Vô Ưu, hơn nữa hứa về sau sẽ không bao giờ trốn vào ngăn tủ.

Mất đi cơ hội trốn vào trong ngăn tủ tiếp cận Lâm Vô Ưu, hắn phải nắm chặt thời gian nghĩ một kế hoạch khác, nếu không thì đầu tiên thử đem vứt chồng sách đôi đặt giữa giường xem?