Chương 13: Gặp Phụ Thân Của Mã Văn Tài

Nhóm dịch: Phù Du

Cánh tay Mã Văn Tài bị trật khớp gãy xương, chỗ khác thật không có trở ngại, nhưng mà Lâm Vô Ưu vẫn không yên tâm, vẫn luôn canh chừng ở bên cạnh Mã Văn Tài, làm Mã Văn Tài cũng thể nghiệm một phen sinh hoạt áo tới duỗi tay, cơm tới há mồm.

“Cháo này hết nóng rồi, mau uống đi!” Lâm Vô Ưu đem cháo vừa thổi xong đưa tới bên miệng Mã Văn Tài. Sau khi đút Mã Văn Tài uống xong cháo, Lâm Vô Ưu giúp Mã Văn Tài gọt quả táo, nghĩ ăn trái cây bổ sung vitamin C, vết thương sẽ nhanh tốt hơn.

Mới vừa đem quả táo vừa gọt đút một miếng cho Mã Văn Tài, thư đồng Mã Thống của Mã Văn Tài liền vội vàng vội vội chạy tiến vào: “Công tử, công tử, lão gia tới.”

Có thể cảm giác được hơi thở chung quanh đột nhiên trở nên rùng mình, Mã Văn Tài lưu loát đứng dậy đi tới bên cạnh Mã Thống: “Lão gia sao lại đến, là ngươi viết thư nói cái gì sao?”

Mã Thống cũng cảm nhận được khí tràng khiến người ta sợ hãi của thiếu gia nhà mình, nhưng vẫn là không sợ chết, mở miệng: “Thiếu gia, trước khi rời nhà lão gia đã nói, về sau có chuyện gì đều phải viết thư báo cho ngài ấy một chút, thiếu gia đều bị thương làm sao có thể không nói với lão gia một tiếng”.

Mã Văn Tài vốn dĩ còn muốn làm khó dễ, nhưng lại nghĩ tới Mã Thống cũng là vì tốt cho mình, là lo lắng cho mình, cũng không thể nói tiếp cái gì.

“Nếu không phải Mã Thống viết thư nói cho ta, ngươi còn tính toán giấu ta bao lâu?”

Cắt ngang cuộc nói chuyện, một người trung niên nam tử mặc áo lam kim lãnh, đầu đội hắc quan, khí thế lăng nhân đi vào phòng, sau khi tiến vào trực tiếp ngồi trên ghế cao trong phòng, nhìn chăm chú vào nhi tử trước mặt.

Gầy, trong lòng Mã Tuấn Thăng thầm nói, đứa con trai này của hắn giống mình y đúc, đều là người hiếu thắng, nếu không phải mình dặn dò Mã Thống có việc thì viết thư cho mình, có lẽ hắn vĩnh viễn sẽ không nghe được từ trong miệng con hắn bất kỳ chuyện gì liên quan đến chuyện bị thương.

Mã Văn Tài nhìn thấy phụ thân nhà mình đã tới ngồi trước mặt, phụ thân luôn luôn cường thế, vạn nhất để ông biết được mình bị thương là vì bảo vệ Lâm Vô Ưu, hắn sợ phụ thân nhằm vào Lâm Vô Ưu gây khó dễ, vội vàng mở miệng giải thích: “Phụ thân, đều là Mã Thống nói quá, vết thương của hài nhi đều đã sắp lành.”

Mã Tuấn Thăng đánh gãy nhi tử còn muốn tiếp tục nói chuyện, quay đầu đánh giá xung quanh hoàn cảnh sống của nhi tử, lúc sau nhìn thấy Lâm Vô Ưu, đem tầm mắt dừng lại ở trên người Lâm Vô Ưu: “Vị này chính là?”



Lâm Vô Ưu nghe được Mã Tuấn Thăng dò hỏi chính mình, cuống quít đi ra phía trước, sau khi hành lễ liền báo lên gia môn của mình: “Vãn bối Kiến Khang Lâm Vô Ưu, gặp qua Mã thái thú.”

Nghe thấy Lâm Vô Ưu đến từ Kiến Khang, Mã Tuấn Thăng lại truy vấn một câu: “Lệnh tôn là?”

Lâm Vô Ưu đoán trước đến sẽ bị hỏi đến phụ thân, trạng thái tự nhiên nói ra chức quan của phụ thân: “Gia phụ là tả dân thượng thư Lâm Nguyên Thanh.”

Mã Tuấn Thăng nghe được phụ thân Lâm Vô Ưu thế mà là tả dân thượng thư, không khỏi buông xuống cái giá vừa mới bày ra, đứng dậy đi tới bên người Lâm Vô Ưu: “Không cần hành lễ, không nghĩ tới là công tử của Lâm thượng thư!”

Lâm thị tuy không phải gia tộc có danh vọng, nhưng tả dân thượng thư là chức quan tam phẩm, bản thân chỉ là thái thú ngũ phẩm, Mã Tuấn Thăng biết mình không thể coi nhẹ Lâm Vô Ưu, có thể kết nhiều thêm một vị quan liêu, con đường làm quan của nhi tử mình là có thể đi càng thuận lợi.

Sau khi Lâm Vô Ưu trả lời mấy vấn đề của phụ thân Mã Văn Tài phụ thân mấy vấn đề, đúng lúc nói rời đi một chút, đem không gian để lại cho đôi phụ tử này, chính mình liền đi tìm Chúc Anh Đài.

Trước đó Chúc Anh Đài vì giận dỗi Lương Sơn Bá mà rớt xuống vách núi, Lâm Vô Ưu ở vách núi tìm kiếm ngày đêm, Mã Văn Tài bị thương cũng bồi, nhưng bởi vì cánh tay bị thương, hắn không thể xuống vách đá xem xét, Lương Sơn Bá lúc tìm Chúc Anh Đài cũng rớt xuống vách núi, lúc ấy người trong thư viện đều cho rằng hai người bọn họ đã chết, Lâm Vô Ưu vẫn luôn thuyết phục chính mình bọn họ là vai chính sẽ không có việc gì, nhưng trong lòng vẫn là giấu không được lo lắng.

Sau đó Chúc Anh Đài và Lương Sơn Bá quả nhiên đã trở lại, còn mang về Đào Uyên Minh, thì ra đại thúc thu lưu ba người bọn họ lúc trước chính là Đào Uyên Minh, nhìn thấy Chúc Anh Đài trở về, Lâm Vô Ưu không nhịn được đỏ hốc mắt, cũng tức ba ngày không thèm để ý Chúc Anh Đài.

“Ngươi có biết lúc trước bọn họ đều nói ngươi đã chết hay không, ta lại có tâm tình gì, ngươi không phải nói muốn làm hảo hữu chí giao với ta sao? Vậy lúc ngươi một mình chạy ra ngoài để chính mình rơi vào hiểm cảnh có từng nghĩ tới người hảo hữu chí giao này hay không?” Lần này Lâm Vô Ưu là thật sự tức giận, tuy rằng nàng biết Chúc Anh Đài là vai chính luôn sẽ gặp dữ hóa lành, chính là vạn nhất thì sao?

“Ta sai rồi, lần này ta thật sự sai rồi, lúc ấy Sơn Bá nói với ta là kết bái với ta là chuyện hắn làm sai nhất, khiến hắn hối hận không thôi, ta nhất thời khổ sở, thực xin lỗi để ngươi lo lắng rồi, về sau ta nhất định sẽ không như vậy.” Chúc Anh Đài chưa từng nhìn thấy Lâm Vô Ưu như vậy, tính tình Lâm Vô Ưu vẫn luôn rất tốt, bất luận chính mình trêu chọc như thế nào, Lâm Vô Ưu đều sẽ không tức giận, có đôi khi Lâm Vô Ưu ngay cả giả vờ tức giận cũng giả vờ không được bao lâu.

Lâm Vô Ưu ở phương diện tình cảm là người nước mắt cực thấp, vì không cho Chúc Anh Đài nhìn thấy nàng rơi lệ, nàng kéo Chúc Anh Đài đứng trước mặt lại gần, đem đầu vùi vào trên vai Chúc Anh Đài: “Về sau, ngươi có chuyện gì đều thương lượng với ta một chút, ngươi lại không phải chỉ có mỗi Lương Sơn Bá là bằng hữu, nếu ngượi lại tự chủ trương, không màng chính mình an toàn, ta sẽ không bao giờ để ý ngươi nữa, coi như chưa từng có người bằng hữu như.”



Chúc Anh Đài cảm giác được Lâm Vô Ưu là khóc, nàng cũng là thật sự cảm thấy có lỗi đối với Lâm Vô Ưu, cũng vì Lâm Vô Ưu thiệt tình vui vẻ với mình, vì trấn an Lâm Vô Ưu, Chúc Anh Đài cũng vội vàng nói tiếp: “Ta bảo đảm, về sau tuyệt đối sẽ không lại tự chủ trương, không màng chính mình an toàn, nếu lại có lần sau, ngươi coi như không người bằng hữu là ta.”

Từ sau khi trải qua lần đó, cảm tình của Lâm Vô Ưu và Chúc Anh Đài cũng càng thêm nồng hậu, các nàng không có giấu nhau cái gì, cùng nhau bái Chức Nữ nương nương cầu nhân duyên, cùng nhau ở trong mái đình thư viện sôi nổi xem mưa rơi.

Nhìn thấy Lâm Vô Ưu đi vào, Chúc Anh Đài cảm thấy nghi hoặc: “Ngươi không phải muốn chiếu cố Mã Văn Tài sao? Sao lại có thời gian rảnh đến chỗ này của ta?”

Lâm Vô Ưu đã đối với phòng của Chúc Anh Đài và Lương Sơn Bá thập phần quen thuộc, sau khi tiến vào trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Chúc Anh Đài, đùa nghịch quân cờ Chúc Anh Đài mới vừa đặt xuống: “Phụ thân Mã Văn Tài tới, ta muốn để lại không gian để phụ tử bọn hắn nói chuyện cho nên liền tìm cái cớ rời đi.”

Chúc Anh Đài liền biết bình thường mình đều phải cố hết sức mới có thể mời Lâm Vô Ưu ra ngoài là sẽ không dễ dàng buông bỏ Mã Văn Tài bị thương tới tìm mình, tuy rằng Chúc Anh Đài vẫn luôn cảm thấy cánh tay Mã Văn Tài đã sớm lành: “Ngươi thật đúng là thiện giải nhân ý nha! Còn biết lấy lòng cha chồng tương lai.”

“Ngươi còn nói ta, ngươi không phải đã sớm gặp qua mẹ chồng sao?”

Lâm Vô Ưu và Chúc Anh Đài làm ầm ĩ trong chốc lát, cảm thấy thời gian không sai biệt lắm, liền về ký túc xá.

Mã Văn Tài ngồi ở giữa phòng, nhìn ngoài cửa, xem ra là vẫn luôn đợi mình: “Nói chuyện với phụ thân vui vẻ không?” Lâm Vô Ưu dẫn đầu mở miệng nói.

Mã Văn Tài không có vui vẻ như trong tưởng tượng của Lâm Vô Ưu, chỉ là trầm mặc, thật lâu sau sau mới mở miệng nói một câu ngủ đi! Lâm Vô Ưu có thể phát giác được cảm tình của Mã Văn Tài và phụ thân hắn cũng không phải thân thiết như vậy, cũng liền không có nói thêm nữa, sau khi uống thuốc liền lên giường.

Tác giả có lời muốn nói: Vì tra Mã thái thú là mấy phẩm, mới phát hiện Đông Tấn không có Hộ Bộ* thượng thư, khi đó quản lý tài chính thời đó chính là tả dân thượng thư, tả dân cũng là tiền thân của Hộ Bộ, cho nên liền sửa lại, này thuyết minh ta nên đọc sách nhiều.

(*Hộ bộ quản lý các công việc trong phạm vi toàn quốc như đất đai, hộ tịch, sưu thuế, bổng lộc, quân lương, đồ cống nạp cùng các công việc khác có liên quan tới tài chính.)

Còn có đô thành của Đông Tấn khi đó là Kiến Khang, khi ta đang tìm đọc sĩ tộc nổi danh ở Đông Tấn thì không có Lâm thị, cho nên liền đem danh hào định thành Kiến Khang Lâm thị, đại lão chuyên sử đừng đem tế nha.