Chương 3

Lần này cậu bỏ thuốc nhiều hơn cho mục sư nên chắc sẽ có đủ thời gian để thích ứng từ từ.

Traywick kiên nhẫn nằm sấp trên người anh, bắt chước những nội dung mình xem khẩu giao cho đối phương, mới đầu còn đỡ, sau khi vật kia phồng to thì miệng cậu mỏi nhừ, chưa ngậm vào hết mà đã thọt tới cổ họng.

Cậu làm một lúc lâu mà mục sư vẫn chưa bắn ra, banh rộng hai đùi cạnh cánh tay mục sư, ngón tay bôi chất kí©ɧ ɖụ© vào dưới người mình.

Cứng thật. Cậu liếʍ môi một cái, cũng không ghét mùi vị chỗ đó của anh nên thè lưỡi ra liếʍ, vì miệng hơi mỏi nên đổi sang dùng tay tiếp tục vuốt ve.

Traywick không nghĩ mình thích lão già Lawrence này, cậu chỉ vừa ý thân thể đối phương mà thôi.

Cường tráng, cơ bắp, không có bụng phệ như những gã trung niên khác trong thị trấn, vật phía dưới còn to chưa từng thấy.

Sau khi tuốt mệt, cậu thở hổn hển một hồi, cảm nhận được dưới người mình cũng dần nóng lên, thế là xoay người đỡ lấy vật khổng lồ đứng thẳng của mục sư, bắt đầu hưởng thụ theo tốc độ của mình.

Thân hình đẹp như vậy, khuôn mặt tuấn tú như vậy mà lại thuộc về một gã cổ hủ không hiểu phong tình, quả nhiên trên đời chẳng có gì vẹn toàn cả.

Hừ hừ, lát nữa gã này tỉnh lại thể nào cũng tức giận răn dạy cậu cho xem. Nhưng cậu biết với tính tình của đối phương chắc chắn sẽ ngại nói cho người khác biết chuyện giao cấu bẩn thỉu này, còn lâu mới phạt cậu công khai.

Lần này nửa khúc trên chui vào dễ hơn nhiều, Traywick nhích mông, thấy mục sư chưa tỉnh thì nằm rạp xuống rồi vùi mặt vào ngực anh hít hà.

Cơ ngực to ghê......

Hơn nữa chiếc áo ngủ này còn thoang thoảng mùi nước hoa đắt tiền, cậu chưa bao giờ ngửi mùi này nên vùi mặt hít mãi.

Gan cậu dần to hơn, còn đưa tay sờ cằm mục sư, cảm nhận được râu cằm lởm chởm.

Cậu xem đây như một thú vui, chơi hết sức vui vẻ.

Chợt nghe thấy mục sư ho một tiếng, cậu giật nảy mình định ngồi dậy, ai ngờ phía dưới lại nuốt chửng vật kia.

Cậu rêи ɾỉ, đầu óc choáng váng, đỡ eo mình cố giữ thăng bằng rồi nghĩ thầm trướng quá, hình như vật kia lại làm bụng cậu phồng lên rồi.

-

Mục sư Lawrence ngửi thấy mùi cỏ tươi trên tóc thiếu niên mới lớn, còn có vị ngọt của rượu trái cây.

Khi cậu mở cửa sổ kéo theo một làn gió đêm, còn mang theo ánh trăng như nước.

Anh âm thầm ưỡn eo lên, cảm thấy động tác của cậu thực sự quá chậm.

Vì có vải bịt mắt nên Lawrence mở mắt ra trong bóng tối, nhớ lại chuyện lần trước.

Sau khi anh tức giận trách mắng thiếu niên, chẳng những cậu không chạy mà còn nhún trên người anh nhanh hơn như trả đũa, bên trong thít chặt làm anh bắn đến mấy lần.

Anh chưa bao giờ có trải nghiệm này cả.

Hay là......

Mục sư nín thở, nghiêm túc suy tính.

Hay là giờ anh lên tiếng mắng đối phương mấy câu nhỉ?