Mười phút trước, Lâm Hách gọi điện thoại tới cho cô. Nói là muốn đưa cô đến một bữa tiệc. Là một phú nhị đại, Lâm Hách có vòng giao tiếp của mình, thường xuyên cách một đoạn thời gian sẽ tụ tập một lần. Vốn dĩ Hàn Hi cho rằng lần này cũng giống như những người trước kia, đều là bạn của anh ta.
Hôm nay cô hơi mệt, lại nghĩ về chuyện chia tay với Lâm Hách rất lâu. Vì thế muốn từ chối, nhưng Lâm Hách lại đột nhiên nói cho cô biết bữa tiệc hôm nay không giống bình thường, bởi vì anh trai của anh ta cũng ở đây.
Hàn Hi biết Lâm Hách có một người anh ruột tên là Lâm Tuyên, lớn hơn anh ta vài tuổi, hiện giờ đang làm việc ở công ty Lâm gia. Trước kia cô từng nghe Lâm Hách nói qua, khi còn bé ba mẹ anh ta bận rộn buôn bán, căn bản không quan tâm chăm sóc anh ta, cuộc sống hàng ngày của anh ta ngoại trừ bảo mẫu thì chính là anh trai. Có thể nói anh ta là được Lâm Tuyên nuôi lớn.
Chủ động dẫn cô đi gặp anh trai mà anh ta kính trọng nhất ... Có ý gì?
Gặp phụ huynh sao? Vậy Bạch Tuệ lại là tình huống gì?
Hàn Hi thật sự nghĩ không ra, cô nghi hoặc nhìn Lâm Hách.
Lâm Hách là một người đàn ông chu đáo, nhìn thấy vẻ mặt của cô liền biết cô còn chưa kịp phản ứng, "Hai chúng ta đã ở bên nhau hơn hai năm, sớm nên mang em trở về gặp phụ huynh, nhưng mà ba mẹ anh vẫn luôn bận rộn không có thời gian, cho nên hôm nay mang em đi gặp anh trai trước." Lâm Hách vừa giải thích với cô, vừa cười đến không ngậm miệng lại được.
"... Có chút đột ngột." Cô dừng một lát, thản nhiên nói.
"Thật ra là muốn cho em một bất ngờ", Lâm Hách đưa tay qua nắm chặt tay cô. Anh ta phát hiện phản ứng của Hàn Hi không đúng, chần chừ hỏi: "Em... hình như không vui lắm."
"Em sợ anh trai anh không thích em." Đèn giao thông chuyển sang màu xanh, Hàn Hi nhỏ giọng nói.
"Sẽ không đâu, anh ấy luôn thương anh. Anh thích em như vậy, anh ấy cũng sẽ nể mặt."
"Ừm." Hàn Hi ngoan ngoãn gật đầu.
Bữa tiệc được tổ chức trên tầng cao nhất của khách sạn tốt nhất trong thành phố. Trên nóc phòng mở ra một cửa sổ mái thật lớn, xuyên qua cửa sổ mái có thể nhìn thấy rất nhiều ngôi sao lấp lánh. Hàn Hi vẫn mặc bộ trang phục lúc dẫn chương trình buổi lễ, cũng coi như thích hợp khi tham gia trường hợp như vậy.
Náo nhiệt, đây là ấn tượng đầu tiên của Hàn Hi đối với bữa tiệc này. Hai bên bàn dài đặt đủ loại đồ ngọt, nhân viên phục vụ được huấn luyện tốt, mặc đồng phục thống nhất đi lại trong sân.
Chỉ trong vài phút, Hàn Hi đã nhìn thấy một số gương mặt thường xuyên xuất hiện trên TV, chuyện này khiến cô nhận ra rằng bữa tiệc hôm nay thực sự không giống với những người trước đó mà Lâm Hách đã đưa cô đến.
Hoàn toàn không cùng đẳng cấp.
Cách đó không xa, một người đàn ông đi về phía bọn họ. Hàn Hi nhìn qua, phát hiện anh ta và Lâm Hách có chút giống nhau, nghĩ đến có lẽ là anh trai của Lâm Hách, Lâm Tuyên.
Cô cầm lấy tay Lâm Hách, cố ý dùng chút lực. Cô muốn cho Lâm Hách biết, cô rất khẩn trương. Lâm Hách cảm giác được, đưa tay vỗ vỗ mu bàn tay cô, nhỏ giọng an ủi: "Đừng sợ."
Anh ta dẫn Hàn Hi đi lên phía trước, giới thiệu: "Anh, đây là …"
Lâm Hách mới nói một nửa đã bị cắt đứt.
Lâm Tuyên làm như hoàn toàn không thấy bên cạnh em trai mình có người, cắt ngang lời nói của em trai. Hỏi: "Còn đứng ngốc ở đây làm gì?"
Hàn Hi nắm lấy cánh tay Lâm Hách, tăng thêm sức.
"Anh..." Lâm Hách nhíu mày, ôm lấy bả vai Hàn Hi, ôm cô vào lòng. Còn định mở miệng, lại bị cắt đứt.
"Em có biết hôm nay đến bữa tiệc này là có mục đích gì hay không?" Lâm Tuyên không kiên nhẫn đem ánh mắt từ trên mặt Lâm Hách dời đi, rơi xuống cánh tay đang khoác trên vai Hàn Hi, sau đó lại rơi xuống trên mặt Hàn Hi.
Trong mắt anh ta tràn ngập khinh miệt và đánh giá.
Loại đánh giá này, Hàn Hi từng thường xuyên gặp phải.
Cô cố gắng làm cho mình trở nên ưu tú trong nhiều năm như vậy, chính là vì không muốn thừa nhận sự đánh giá như vậy của người khác.
Cô vẫn luôn làm rất thành công, ít nhất ở trong trường học, cho dù vẫn có người khinh thường cô, nhưng phần lớn cũng đều âm thầm, ngoài mặt sẽ không làm cô khó xử.
Sau khi ở chung một chỗ cùng Lâm Hách, cô lại càng không cần lo lắng những thứ này.
Nhưng không nghĩ tới hôm nay loại khó xử này lại đến từ trên người mà Lâm Hách kính trọng nhất.
Hàn Hi không tự chủ được muốn thoát khỏi bầu không khí khiến cô khó xử này, nhưng vừa định thu tay lại đã bị Lâm Hách kéo qua.
Anh ta không cho cô chạy trốn.
Lâm Tuyên thấy thế cười lạnh một tiếng: "Tất cả mọi người trong bữa tiệc này đều là vì tiếp đón Kỷ Duyên Thanh! Trường hợp chính thức như vậy, em lại mang một người phụ nữ không đứng đắn tới đây, rốt cuộc trong đầu em chứa cái gì?!"
Lại là Kỷ Duyên Thanh.
Trong mắt Hàn Hi hiện lên một tia ngoài ý muốn. Cả buổi chiều cô ở hậu trường đã nghe ba chữ này vô số lần, không ngờ buổi tối tới bữa tiệc này, lại còn được nghe tiếp.
Buổi chiều, cô từng lấy điện thoại di động lên mạng tra cứu cái tên này. Cô không biết là ba chữ nào, nhưng mới gõ được mấy chữ, ô tìm kiếm đã tự động xuất hiện cái tên này.
Phía sau cái tên là một chuỗi giới thiệu dài.
Anh là ông chủ nhỏ của tập đoàn Kỷ thị.