Chương 4

Nữ sinh xung quanh tiếc hận, mà nương theo những tiếng tiếc hận này, màn biểu diễn trên sân khấu đã đến phút cuối cùng, sắp kết thúc.

Hàn Hi vuốt ve làn váy, canh giữ sau màn sân khấu. Chờ nốt nhạc cuối cùng của âm nhạc hạ xuống, cô nhấc chân lên, bước chân tao nhã đi ra, vén màn đi ra ngoài.

"Lãnh đạo tôn kính, các bạn thân mến... " Hàn Hi vừa nói, vừa nhìn chung quanh sân, "...... Tiếp theo xin mời Kỷ Duyên Thanh tiên sinh mang đến cho chúng ta một bài diễn thuyết."

Vừa dứt lời, mấy trăm học sinh dưới sân khấu lập tức làm ra phản ứng giống như các nữ sinh phía sau sân khấu.

Cả hội trường lập tức ồn ào huyên náo, một đám người tranh nhau kêu lên.

"Mẹ nó, là Kỷ Duyên Thanh đấy!"

Một giây sau, một chùm đèn chợt sáng lên, đầu tiên là dạo qua toàn trường hai vòng, cuối cùng dừng ở vị trí góc trái hàng thứ nhất dưới sân khấu.

Một dáng người mặc âu phục màu xám khói, nhảy vào tầm mắt mọi người.

Hàn Hi báo màn xong, lặng lẽ lui về hậu trường, cuối cùng vẫn không nhịn được tò mò, nhìn về phía chỗ đèn chiếu.

Anh cách Hàn Hi có chút xa, hơn nữa Hàn Hi có chút cận thị, cho nên nhìn cũng không rõ lắm. Chỉ có thể mơ hồ nhìn ra anh tiếp nhận microphone từ trong tay người bên cạnh, đơn giản sửa sang lại quần áo một chút, sau đó vẫy tay ý bảo mọi người yên tĩnh.

Bóng dáng màu xám tro của anh vẫn luôn đưa lưng về phía sân khấu, mặt hướng thính phòng. Từ phản ứng của khán giả dưới sân khấu mà xem, hẳn là bộ dạng của anh không tệ.

Hàn Hi nghĩ như vậy, lui về phía sau màn che. Nhận lấy nước do Vương Minh Viễn đưa tới, vặn mở uống một ngụm. Nước còn ngậm trong miệng chưa nuốt xuống, trong loa lớn liền truyền đến tiếng người nọ diễn thuyết.

"Chào mọi người, tôi là Kỷ Duyên Thanh......"

Giọng nói còn rất dễ nghe.

….

Lễ tốt nghiệp kết thúc viên mãn, tâm tình Vương Minh Viễn rất tốt. Tuyên bố làm chủ mời mấy sinh viên chủ yếu tham dự ăn cơm chúc mừng.

Hàn Hi cũng được mời, nhưng xưa nay cô không thích tham gia loại liên hoan này, lại bởi vì không quen thuộc với những người khác, vì thế cự tuyệt Vương Minh Viễn, một mình trở về ký túc xá.

Phong Kiều không có ở đây, Hàn Hi tự rửa cho mình một quả táo. Vừa gặm vừa lật xem di động.

Trong album ảnh, mấy chục tấm ảnh thân mật được sắp xếp ngay ngắn trật tự theo thứ tự thời gian, cô mở từng cái một, thưởng thức từng cái một.

Trong ký túc xá vắng vẻ, cô hoảng hốt thở dài. Cô nghĩ, cô phải tranh thủ thời gian chia tay với Lâm Hách.

Vừa nghĩ tới đây, di động lại đột nhiên vang lên.

Là điện thoại của Lâm Hách.



Màu da của Lâm Hách là màu lúa mì, lúc trước bởi vì một câu nói của cô mà cố ý chạy tới Maldives phơi nắng.

Trên tai phải có hai cái lỗ tai, theo anh ta nói là do lúc học trung học vì theo đuổi một nữ sinh nên cố ý đi xỏ, sau đó bởi vì nhìn ra cô không vui, cho nên không bao giờ đeo khuyên tai nữa.

Năm nay anh ta hai mươi hai tuổi, học chuyên ngành tài chính. Vốn dĩ trong nhà muốn đưa anh ta ra nước ngoài du học, nhưng bởi vì không muốn xa cô nên lựa chọn ở lại trong nước.

Hàn Hi ngồi ở ghế lái phụ, nghiêng đầu nhìn người đàn ông chuyên tâm lái xe. Trong đầu không tự giác nghĩ đến những quá khứ này.

Cô lớn lên xinh đẹp, từ nhỏ đến lớn có không ngừng người theo đuổi. Nhưng bởi vì chuyện của ba mẹ khi còn bé, cô không tin vào tình yêu. Hoặc là nói, so với tình yêu hư vô mờ mịt kia, cô càng thích tiền tài có thể nắm trong tay.

Lúc trước đồng ý với lời tỏ tình của Lâm Hách, quan trọng nhất không phải bởi vì anh ta là phú nhị đại. Bởi vì lúc đó trong những người theo đuổi cô, có người còn có nhiều tiền hơn Lâm Hách.

Quan trọng nhất là bởi vì anh ta không giống với những phú nhị đại khác, bản thân rất tiến bộ cũng rất có năng lực.

Sẽ không miệng ăn núi lở.

Ngay từ đầu chỉ là muốn đơn thuần bắt lấy người đàn ông này, lấy được một ít tài nguyên nhân mạch từ trên người anh ta, để cho cuộc sống của cô dễ dàng hơn một chút.

Cô chưa từng nghĩ sẽ nảy sinh tình cảm với anh ta. Nhưng tĩnh tâm cẩn thận ngẫm lại, thời gian cô và anh ta ở bên nhau hơn hai năm, làm sao có thể không có một chút tình cảm nào chứ?

Cho nên lần đầu tiên nhìn thấy ảnh Bạch Tuệ gửi tới, trong lòng cô thật sự rất khổ sở.

Phía trước là đèn đỏ, Lâm Hách giảm tốc độ dừng xe. Rảnh rỗi quay đầu cười với Hàn Hi: "Anh mới rời đi một đêm, em liền nhìn anh không rời mắt?"

Hàn Hi nhàn nhạt cong khóe miệng, không cam lòng yếu thế cãi lại: "Chúng ta đã không gặp mặt trong gần hai mươi giờ."

"Ha ha, lỗi của anh, lỗi của anh, anh xin lỗi." Lâm Hách đưa tay xoa xoa đầu cô. Anh ta thích Hàn Hi làm nũng với mình như vậy, người ngoài đều không thấy được một Hàn Hi như thế này.