Chương 6

Tập đoàn Kỷ thị dựa vào bất động sản mà làm giàu, bây giờ là lão đại đứng đầu ngành bất động sản trong nước. Ngành công nghiệp phụ phía dưới liên quan đến một loạt kiến trúc, truyền thông, quần áo, v.v., xu thế phát triển rất mạnh.

Kỷ Duyên Thanh là con trai duy nhất của Kỷ gia, hai năm trước kết thúc việc học về nước, tiếp nhận tập đoàn Kỷ thị từ tay ba mình. Bởi vậy, năm nay hai mươi tám tuổi đã có xuất thân phong phú, là Kim Cương Vương Lão Ngũ danh xứng với thực.

*Kim Cương Vương Lão Ngũ: là một thuật ngữ của cư dân mạng Trung Quốc, ám chỉ một chàng trai vừa độc thân lại giàu có, gần giống với cao phú soái nhưng cấp độ cao hơn.

Càng đừng nói đến việc anh có vẻ ngoài có thể xuất đạo làm minh tinh. Khó trách sẽ làm cho những nữ sinh trong trường đỏ mặt thét chói tai.

Trên mạng có rất nhiều ảnh chụp của Kỷ Duyên Thanh, lúc ấy Hàn Hi xem đến hoa cả mắt. Kỳ thật lấy thẩm mỹ của cô mà xem, diện mạo của Kỷ Diênn Thanh không phải loại cô thích, ngũ quan tinh xảo, mi mục như họa, màu da trắng nõn, khí chất âm nhu.

Liếc mắt nhìn giống như một con yêu tinh bước ra từ truyện tranh, chứ không phải là một người đàn ông sắp ba mươi tuổi.

Nhưng mặc kệ nghĩ như thế nào, gia thế tốt, năng lực xuất sắc, anh đều được điểm tối đa ở hai phương diện này.

Là loại đàn ông mà hiện tại Hàn Hi muốn tiếp xúc nhất.

Trong buổi lễ tốt nghiệp có người này, tiệc tối lại có người này, nghe giống như có chút duyên phận? Hàn Hi không tự chủ được nghĩ như vậy, nhưng trong nháy mắt liền bỏ đi ý nghĩ hoang đường này.

Cô là một người phụ nữ tự biết mình.

Mặc dù hiện tại cô vô cùng bức thiết muốn tiếp xúc với một người cao hơn Lâm Hách, nhưng cái này cũng không có nghĩa là sẽ mất đi lý trí mà đi leo lên Kỷ Duyên Thanh.

Anh và Lâm Hách không giống nhau, mặc dù gia cảnh của Lâm Hách tốt, bản thân cũng đủ ưu tú, nhưng không chịu nổi phía trên anh ta có một người anh cả đã nắm giữ chuyện làm ăn của công ty. Trừ phi anh ta có thể tự mình gây dựng sự nghiệp, nếu không sẽ chỉ bị người anh cả này áp chế.

Mà Kỷ Duyên Thanh, anh hai mươi tám tuổi, đã là người cầm quyền tập đoàn Kỷ thị.

Thân ở địa vị cao, nắm trong tay mọi thứ.

Người đàn ông chói mắt xuất sắc như vậy, tuyệt đối không thể đơn thuần dễ dỗ như Lâm Hách.

Cô không điều khiển được.

Việc cấp bách vẫn là phải đem Lâm Hách ổn định.

Hàn Hi cúi thấp đầu, sau khi Lâm Tuyên nói xong thì cô co rúm người lại. Sau đó hít sâu một hơi, không để ý ánh mắt lo lắng của Lâm Hách, tự nhiên hào phóng nói: "Lâm tiên sinh, hôm nay chúng ta là lần đầu tiên gặp mặt, lại là trong một trường hợp như vậy, ngài đừng quá kích động."

Cô không nhìn biểu tình lúc này của Lâm Hách, tự mình nói tiếp: "Ngài không thích tôi, rất bình thường. Chính tôi cũng biết, chênh lệch giữa tôi và Lâm Hách rất xa." Đối diện với ánh mắt của Lâm Hách, cô nở nụ cười.

"Nhưng tôi luôn cố gắng, cố gắng để trở nên tốt và xứng đáng với anh ấy hơn."

Từng câu từng chữ, không kiêu ngạo không siểm nịnh.

Lâm Tuyên lạnh lùng nhìn, nghe Hàn Hi nói xong, trào phúng trên mặt vẫn không giảm. Giọng điệu khinh thường: "Nếu như thật sự cảm thấy chênh lệch giữa hai người cách xa, vậy cô nên chủ động rời đi." Trong đôi mắt giống như Lâm Hách kia tràn đầy khinh bỉ, "Bởi vì trên đời này có rất nhiều chuyện, không phải cô cố gắng là có thể thành công."

Hàn Hi cứng đờ người.

"Lâm Hách, xử lý xong bên này thì lập tức tới tìm anh." Lâm Tuyên hung hăng trừng mắt nhìn em trai, xoay người rời đi.

"Tiểu Hi, em đừng nóng giận, quả thật anh cả nói chuyện không dễ nghe. Kỳ thật anh ấy chính là miệng dao găm tâm đậu hủ, về sau chờ anh ấy thật sự hiểu rõ em, nhất định anh sẽ bảo anh ấy xin lỗi em." Lâm Tuyên vừa đi, Lâm Hách lập tức giải thích với cô, sợ cô chịu ấm ức.

"Không sao, dù sao đó cũng là anh trai anh. Anh ấy chỉ quan tâm anh mà thôi."

Người trong đại sảnh dần dần nhiều hơn, Hàn Hi được Lâm Hách dẫn đến gần bàn dài bày đầy đồ ăn. Đồ ăn trên bàn dài vô cùng phong phú, có rất nhiều món điểm tâm ngọt mà Hàn Hi chưa từng thấy qua. Từ buổi chiều đến giờ cô chỉ ăn một quả táo, vốn dĩ không cảm thấy đói, nhưng nhìn thấy nhiều món ngon như vậy khó tránh khỏi muốn nếm thử.

Lâm Hách nhìn ra, thân mật ôm cô. Do dự nói: "Anh đi tìm anh trai trước, gặp một ít trưởng bối. Em ở đây chờ anh một lát, tùy tiện ăn chút gì đi."

Hàn Hi đưa mắt nhìn anh ta rời đi.

Bên cạnh không có ai nhìn chằm chằm, Hàn Hi rất tự tại. Cảm thấy cái nào đẹp thì ăn cái đó, cũng không kiêng dè hình tượng. Chẳng bao lâu bụng đã có chút no.

Cuối cùng uống một ngụm nước chanh, Hàn Hi định tìm một chỗ ngồi một lát.

Không nghĩ tới vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy Bạch Tuệ.