Chương 3

Hàn Hi nhíu mày. Cô rất bất mãn với tình huống bất ngờ này, nhưng lại không thể làm gì khác.

Đại học A là trường danh giá trăm năm, ở một số phương diện, truyền thống không giống người thường.

Ví dụ như các buổi lễ trong trường, các trường khác đều do người dẫn chương trình mở màn, sau đó mời lãnh đạo tiến hành phát biểu. Nhưng đổi lại là đại học A, liền biến thành hiệu trưởng tự mình dẫn chương trình mở màn, tự mình nói chuyện.

Người dẫn chương trình Hàn Hi này, chỉ cần đợi đến khi ông ấy nói xong thì đi lên sân khấu báo cáo.

Phía trước hội trường, Vương Minh Viễn ngồi ở hàng ghế đầu tiên bên cạnh, kiểm tra hiệu quả tổng thể trên sân khấu một lần cuối cùng. Sau đó khom lưng nhanh chóng chạy ra sau sân khấu.

"Hàn Hi, Hàn Hi đâu?" Anh ta cao giọng hô.

Hàn Hi lấy lại tinh thần, đứng lên.

Vương Minh Viễn vội vàng đi tới, "Hàn Hi, mọi người gần như đã tới gần hết. Hiệu trưởng lập tức bắt đầu nói chuyện, có lẽ khoảng năm phút."

Anh ta hít một hơi thật sâu, ánh mắt nhìn cô chăm chú.

"Phía dưới có không ít doanh nhân và truyền thông tới, cậu ngàn vạn lần cẩn thận, ngàn vạn lần đừng phạm sai lầm, có nghe không?!" Vương Minh Viễn hạ thấp giọng, "Tôi nể mặt Lâm Hách mới dùng cậu, nếu làm hỏng thật, cậu ta cũng không cứu được cậu đâu."

"Ừm."

Ở trong trường học, Hàn Hi không đảm nhiệm bất cứ chức vụ gì, vẫn luôn không tiếp xúc với loại hoạt động này, không hề có kinh nghiệm. Lần nhảy dù làm người dẫn chương trình này, chỉ là bởi vì đánh giá học bổng quốc gia của cô và vị trí thứ hai chỉ kém 0,01 điểm.

Cô sợ người thứ hai lại nhớ tới chuyện thêm điểm gì đó, để đảm bảo, cô bảo Lâm Hách nhét cô vào làm người dẫn chương trình buổi lễ tốt nghiệp.

Hoạt động này, có thể cộng thêm 2 điểm.

Giải thưởng quốc gia ổn định.

Trước hội trường, hiệu trưởng đang phát biểu.

Bài phát biểu này không khác gì những năm trước, từng chữ vang lên, microphone được mở đến mức lớn nhất, âm thanh vang dội toàn trường.

Hàn Hi chuẩn bị sẵn sàng đứng sau màn sân khấu, trong lòng thầm niệm lời thoại đã sớm thuộc lòng.

Lời nói cuối cùng kết thúc, Hàn Hi hít sâu một hơi, ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra ngoài.

….

Biểu hiện của Hàn Hi vô cùng xuất sắc.

Mặc dù chỉ dẫn chương trình đơn giản, nhưng mà hình tượng của cô quá mức nổi bật.

Một bộ váy lụa mỏng màu trắng tinh khiết đơn giản, làm cho dáng người lung linh hấp dẫn của cô như ẩn như hiện. Mái tóc dài mềm mại tự nhiên rủ xuống, cả người bốc lên một cỗ tiên khí.

Vừa xuất hiện đã hấp dẫn sự chú ý của mọi người dưới sân khấu.

Hàn Hi rất bình tĩnh, làm như không có việc gì tiếp nhận sự chú ý của bốn phương tám hướng. Cứ như vậy dẫn hết ba tiết mục.

Thẳng đến khi cô ở phía sau sân khấu chờ đợi tiết mục thứ ba kết thúc, Vương Minh Viễn vội vã chạy tới.

"Hàn Hi, có một nhân vật lớn muốn diễn thuyết. Lùi lại các tiết mục tiếp theo, lát nữa cậu lên báo phần diễn thuyết trước." Vương Minh Viễn cẩn thận dặn dò.

Hàn Hi sửng sốt, theo bản năng hỏi: "Người nào? Diễn thuyết chủ đề gì?"

"Người tới là Kỷ Duyên Thanh, về phần chủ đề diễn thuyết," Anh ta bất đắc dĩ thở dài một hơi, "Tôi cũng không biết. Cậu xem rồi tự nói đi."

Hàn Hi là sinh viên mỹ thuật, chuyên ngành học là thiết kế đồ họa hoạt hình. Năm nay cô học năm ba đại học, ngoại trừ kiêm chức, thời gian còn lại hoặc là theo giáo viên chuyên nghiệp ra ngoài sưu tầm dân ca, hoặc là buồn bực chăm chỉ khổ luyện ở trước máy tính.

Cô hiếm khi chú ý đến tin tức về ngành công nghiệp không liên quan đến chuyên môn của mình. Bởi vậy nghe được cái tên Kỷ Duyên Thanh này, Hàn Hi cũng không có bao nhiêu phản ứng, thậm chí trong lòng còn bởi vì người này đột nhiên tới mà có chút bất mãn, theo bản năng cảm thấy người này có tính tình quái đản, thích sĩ diện, không đi theo quy trình.

Nhưng những người khác lại không bình tĩnh như cô.

Người đầu tiên hô lên là một nữ sinh trong đội múa: "Aaa! Chủ tịch, anh nói ai tới?! Kỷ Duyên Thanh?!"

"Thật hay giả? Thật là Kỷ Duyên Thanh?!"

"Trời ạ, kiếp trước chúng ta có phúc phận gì mà lại có thể cách anh ấy gần như vậy!"

"Anh ấy muốn diễn thuyết, vậy có phải lát nữa sẽ tới hậu trường hay không?!"

"A a a a a! Em có thể xin chữ ký của anh ấy không?!"

Ba người phụ nữ sẽ thành một cái chợ, càng không nói đến lúc này bên trong hậu trường là một đám nữ sinh.

Hàn Hi nhìn bọn họ kêu la đến khí thế ngất trời, trên mặt vừa hưng phấn lại kích động. Bất tri bất giác ý thức được người quấy rầy tiết tấu làm việc của cô là một đại nhân vật nổi tiếng.

Cô nhìn hai giây, lại chuyển tầm mắt về Vương Minh Viễn còn chưa hoàn toàn bình phục hơi thở, hỏi: "Người đâu?"

Nếu như lập tức phải lên sân khấu diễn thuyết, vậy hẳn là lúc này đã đến hậu trường mới đúng. Nhưng phía sau Vương Minh Viễn cũng không có ai.

Vương Minh Viễn khoát tay, há mồm thở hổn hển: "Người ở dưới sân, không qua đây. Cậu trực tiếp báo tin là được, đèn của hội trường sẽ lập tức chiếu đến người anh ấy."