Chương 2

Hàn Hi tùy tiện đạp xe đạp từ dưới lầu ký túc xá, lúc chạy tới nơi tổ chức lễ tốt nghiệp, đã gần ba giờ.

Hậu trường của hội trường đang hò hét loạn xạ, người biểu diễn tiết mục đang ôn lại động tác, người biểu diễn ca khúc đang mở giọng luyện thanh, chỗ không lớn nhưng người người nhốn nháo, nghe mà cảm thấy sốt ruột.

Không giống trường danh giá trăm năm, ngược lại giống như một cái chợ.

Hàn Hi đứng ở lối vào, cũng không vội vã đi vào, đứng ở nơi đó xem náo nhiệt giống như một người không liên quan.

Người đầu tiên phát hiện Hàn Hi chính là đội trưởng đội lễ nghi Tống Tương, cô ấy đang phân phó lại lần cuối cùng với người trong đội, nhắc nhở bọn họ chú ý hạng mục công việc. Nói xong thì quay đầu lại, nhìn thấy Hàn Hi để mặt mộc đứng ở nơi đó, không nhúc nhích.

Cô ấy hấp tấp đi qua, "Không phải cô làm người dẫn chương trình sao?" Tống Tương chống nạnh đứng trước mặt cô "Sao bây giờ mới tới?"

Sau đó đưa tay cọ cọ vào mặt Hàn Hi, phát hiện trên tay sạch sẽ muốn chết, "Trời ạ, đến muộn thì thôi, trên mặt còn không có chút gì!"

Không đợi Hàn Hi trả lời, cô ấy trực tiếp kéo cô ngồi xuống trước gương. Cầm lấy chai lọ trên bàn bắt đầu trang điểm.

Cách bọn họ gần một chút, có người chú ý tới Tống Tương đang trang điểm cho Hàn Hi, nhao nhao quay đầu xì xào bàn tán.

"Hôm nay Tống Tương uống nhầm thuốc phải không? Lại chủ động trang điểm cho Hàn Hi?!"

"Thật sự là kỳ quái, không phải là cậu ấy không thích Hàn Hi sao!"

"Được rồi được rồi, con người mà, lợi ích là trên hết. Dù sao Hàn Hi cũng dựa lưng vào đại thụ hóng mát."

"Xì, nếu không phải là có Lâm Hách, Hàn Hi thì tính là cái gì, nơi nào tới phiên cô ta làm người dẫn chương trình!"

Mấy nữ sinh đàm luận sau lưng cũng không để ý đến chuyện đương sự ở ngay bên cạnh một chút nào, âm lượng không hề giảm. Không chỉ Hàn Hi nghe được rõ ràng, mà Tống Tương cũng vậy.

Hàn Hi đã nghe quen loại lời này, ngay cả nhịp thở cũng không thay đổi bởi vì những lời này.

Nhưng Tống Tương vẫn là lần đầu tiên, ngay từ đầu làm bộ như không nghe thấy nên nhịn xuống, sau lại thấy bọn họ càng ngày càng quá phận, nhịn không được rống lên: "Đều ăn no không có việc gì làm sao?!"

Thấy Tống Tương tức giận, người vây xem yên lặng tản ra.

Tống Tương là đội trưởng đội lễ nghi của trường, bề ngoài xuất chúng, gia cảnh ưu việt. Làm người hiền lành, năng lực làm việc rất mạnh, gần như ở chung với tất cả giáo viên đều rất hòa hợp.

Cô ấy và Hàn Hi là hai loại nữ sinh hoàn toàn khác nhau, bình thường cũng không hay cùng xuất hiện. Hơn nữa bởi vì năm nhất vừa khai giảng, Tống Tương khổ sở theo đuổi Lâm Hách không có kết quả, trùng hợp Lâm Hách cự tuyệt cô ấy không bao lâu liền bắt đầu nhiệt liệt theo đuổi Hàn Hi. Cô ấy từng vì nguyên nhân này mà rất bài xích Hàn Hi.

Hôm nay đây là làm sao vậy?

Hàn Hi nhắm mắt lại trang điểm, trong lòng nghĩ như vậy, đột nhiên chợt nghe thấy Tống Tương tới gần bên tai cô, nhỏ giọng nói một câu.

"Hôm qua tôi thấy Lâm Hách và Bạch Tuệ thuê phòng."

Trong lời nói mang theo một loại vui sướиɠ khi người gặp họa.

Hàn Hi mở mắt, đối diện với khuôn mặt mỉm cười của Tống Tương ở trong gương.

Chẳng trách hôm nay cô ấy lại nhiệt tình với cô như vậy.

Tống Tương cười càng thêm thoải mái. Cô ấy khom lưng nói tiếp: "Tôi đây còn phải cảm ơn cô, lúc trước đã đồng ý với lời tỏ tình của tên cặn bã kia. Bằng không bây giờ người bị đội nón xanh chân chính là tôi."

Tống Tương là tay trang điểm lão luyện, ngắn ngủi vài phút đã vẽ một lớp make up hoàn hảo. Cô ấy nói một tiếng "Xong", vỗ vỗ bả vai Hàn Hi, xoay người rời đi.

Hàn Hi đã trang điểm hoàn mỹ ngồi bất động ở đó.

Cô đột nhiên ý thức được, tốc độ Lâm Hách nɠɵạı ŧìиɧ phát triển nhanh hơn cô dự đoán một chút.

Trong kế hoạch ban đầu của cô, trong vòng hai đến ba tháng tới, cô cần tìm được một người đàn ông có gia thế địa vị cao hơn Lâm Hách. Sau khi có một bước phát triển rõ ràng cùng người đàn ông này, cô có thể lấy ra những bức ảnh thân mật mà Bạch Tuệ gửi cho cô, dùng nó để chia tay với Lâm Hách.

Cô còn có thể đem lịch sử trò chuyện của Bạch Tuệ và cô cho Lâm Hách xem, châm ngòi vào quan hệ giữa anh ta và Bạch Tuệ một chút.

Chia tay trong hòa bình.

Như vậy vừa bảo toàn hình tượng của cô ở trong lòng Lâm Hách, lại có thể tiếp tục cùng làm bạn bè với anh ta, tương lai còn có thể sử dụng các loại tài nguyên của anh ta.

Nhưng hôm nay... Tống Tương không chỉ ngoài ý muốn phát hiện Lâm Hách nɠɵạı ŧìиɧ, còn "tốt bụng" nói cho cô biết.

Hàn Hi không cảm thấy Tống Tương chỉ nói với một người là cô.

Nếu như người khác đều biết Lâm Hách nɠɵạı ŧìиɧ, vậy cô phải làm sao để chứng minh được cô biết từ trong miệng Bạch Tuệ, mà không phải là từ trong miệng người khác? Cho dù lấy ra những bức ảnh kia, vậy cũng chỉ chứng minh cô đã sớm biết, nhưng vẫn án binh bất động.

Còn làm sao hắt nước lên người Bạch Tuệ?