Chương 28

Cuối cùng cũng tìm được nguyên nhân, cả người Lâm Hách đều hưng phấn. Anh ta không để ý Hàn Hi giãy dụa, gắt gao ôm cô vào lòng, "Tiểu Hi, anh thật sự yêu em. Em cũng yêu anh, đúng không?"

Lâm Hách vừa hỏi vừa kéo Hàn Hi đứng dậy muốn đi, Hàn Hi tránh không thoát, cho rằng anh ta muốn dẫn cô rời đi, không muốn thu hút sự chú ý của người khác, vì thế buông tha giãy dụa, theo động tác của anh ta.

Nhưng cô không biết phần thuận theo này càng làm cho Lâm Hách tin tưởng vững chắc với suy nghĩ của mình, không đợi cô phản ứng, Lâm Hách trực tiếp kéo Hàn Hi đi về phía cách xa cửa ra vào. Chờ Hàn Hi kịp phản ứng hướng đi không đúng, Lâm Hách đã đẩy cánh cửa bên hông không bắt mắt kia ra, một tay đẩy cô vào.

Sau cánh cửa là một hành lang sáng sủa.

Hai bên có bốn cánh cửa, tổng cộng có tám phòng.

"Lâm Hách..." Hàn Hi quay đầu gọi anh ta, muốn nói đã đi nhầm đường. Cửa ra không phải là cái này.

Lâm Hách không cho cô cơ hội nói chuyện, nhấc chân đá văng một cái gần nhất. Kéo cánh tay Hàn Hi đi vào đặt ở sau cửa, khóa ngược cửa lại.

"Tiểu Hi," Anh ta cúi đầu ở cổ cô khẽ ngửi, "Chúng ta còn kém một bước cuối cùng, bây giờ làm đi được không?"

Căn phòng không bật đèn, cũng không có cửa sổ, đưa tay không thấy năm ngón.

Cổ tay Hàn Hi bị Lâm Hách nắm chặt đến đau rát, nghe anh ta nói xong những lời này, đau đớn trên người không thể bằng được sự sợ hãi hiện ra trong lòng.

Không thể.

Tuyệt đối không thể.

Hàn Hi cố gắng tiếp tục giãy dụa, nhưng khí lực của người đàn ông không bị rượu ảnh hưởng, một tay đã có thể vây khốn hai tay cô. Cô ôm hy vọng cố gắng khơi dậy lý trí của Lâm Hách: "Lâm Hách......"

Nhưng làm sao Lâm Hách còn có lý trí, không nói hai lời đã lấn tới.

"Ưm ưm - -"

Là đôi môi quen thuộc, mềm mại, ướŧ áŧ, mang theo mùi rượu mạnh thuần khiết.

Nhưng người trước mặt lại xa lạ, thô lỗ, lỗ mãng, nhìn không thấy một tia yêu quý đối với người mình yêu, chỉ có thú tính và dã man không che giấu.

Hàn Hi bị Lâm Hách hôn đến không thở nổi, cô cố gắng nhấc chân công kích phần dưới của Lâm Hách, nhưng Lâm Hách phản ứng cực nhanh, nhanh chóng dùng chân giữ chặt chân của cô, cả người cô giống như một con cá bị ấn trên tấm da dính, không thể động đậy.

Cô không biết là mình đã làm sai ở bước nào, đột nhiên Lâm Hách lại trở nên xa lạ như thế. Không phải anh ta chưa từng say rượu, nhưng chưa từng mượn rượu để ép buộc cô. Mỗi lần lau súng cướp cò, anh ta đều tôn trọng ý nguyện của cô.

Nhưng bây giờ, anh ta căn bản không nghe thấy cô cầu xin tha thứ!

Tay Lâm Hách sờ lên eo Hàn Hi. Cả người Hàn Hi cứng đờ, nước mắt lập tức trào ra.

Mặc kệ ngày thường cô biểu hiện ra mình là người mạnh mẽ tỉnh táo cỡ nào, lúc này cũng chỉ là một nữ sinh luống cuống tay chân.

Cô thật sự rất sợ.

Hàn Hi nhịn khóc, thừa dịp Lâm Hách hôn cô, hung hăng cắn một cái. Mùi máu tươi tràn ngập, Lâm Hách ngừng động tác, đứng thẳng lên ở trong bóng tối, nhìn chằm chằm cô.

"Tiểu Hi," Anh ta vẫn gọi cô vô cùng dịu dàng, "Em ngoan ngoãn nghe lời được không? Tối nay chúng ta làm, ngày mai sẽ đi đăng ký kết hôn."

Anh ta hứa với cô như vậy, cúi đầu lại muốn hôn lần nữa, Hàn Hi chảy nước mắt quay đầu tránh thoát.

"Lâm Hách...... Không cần, em cầu xin anh, thả em đi......"

Tại sao không?!

Dựa vào cái gì mà không muốn?!

Lửa giận hừng hực thiêu đốt, Lâm Hách càng thêm thở dốc.

Tại thời điểm Hàn Hi không biết, anh ta thường xuyên đi đến "Mị sắc" cùng đám bạn đồng trang lứa, mấy căn phòng này có bố cục giống nhau, cho dù không có đèn thì anh ta cũng có thể dùng trực giác của mình để phán đoán nơi nào là sô pha.

Lâm Hách kéo cô lên, lấy chân đá tới mép sô pha, dùng sức đẩy sau lưng cô, khiến Hàn Hi mất thăng bằng nằm sấp trên sô pha.

Hàn Hi luống cuống tay chân muốn đứng lên, nhưng Lâm Hách không cho cô cơ hội này. Anh ta đè chặt hai chân cô, bóp chặt hai cổ tay cô đặt lên trên đầu cô, tay phải sờ lên dây lụa chạm rỗng phía sau váy.

"Không cần ---"

Không để ý thể diện hay không thể diện, nước mắt Hàn Hi chảy đầy mặt, giọng nói run rẩy.

Lâm Hách không nghe thấy, mò mẫm nửa ngày vẫn không tìm được nút thắt dây lụa. Không có kiên nhẫn mà dứt khoát dùng lực kéo,"Xẹt" một tiếng, cái váy có ý nghĩa đặc biệt bị kéo rách một đoạn lớn.

"Lâm Hách - - không cần - -"

Lâm Hách khẩn cấp hôn lên gáy cô.

Hàn Hi xoay người trốn tới trốn lui, nhưng sức lực giữa nam và nữ cách xa, cô giãy dụa càng lợi hại, khí lực của Lâm Hách lại càng lớn.

Trong bóng tối, hai mắt Lâm Hách đỏ tươi, váy Hàn Hi bị kéo đến đầu gối.

Không có lớp vải mỏng manh kia, cảm giác lạnh lẽo khiến Hàn Hi thất thanh thét chói tai:

"Không cần - - Lâm Hách - - em thật sự cầu xin anh- -"

Hàn Hi nghe thấy tiếng khóa thắt lưng, tuyệt vọng nghĩ, lúc này thật sự không giữ được.