Chương 29

Một giây sau, đột nhiên căn phòng sáng bừng.

Hàn Hi dừng lại, ánh mắt đã quen với bóng tối không chịu nổi, nheo lại theo phản xạ có điều kiện. Lâm Hách nằm ở trên người cô cũng bị ánh đèn đột nhiên sáng lên làm cho chớp mắt, dừng tất cả động tác.

"Chậc chậc chậc, chuyện này, ép buộc thì sẽ không có ý nghĩa." Một giọng điệu ngả ngớn vang lên.

Giọng nói này có chút quen tai, không kịp ngẫm lại, chủ nhân của giọng nói đã đi tới.

Trên người cô nhẹ nhàng, quay đầu nhìn lại, Lâm Hách bị người nọ kéo ra, người nọ đánh một quyền vào cằm Lâm Hách, Lâm Hách rêи ɾỉ một tiếng muốn quay đầu lại, người nọ linh hoạt tránh thoát, lại đấm thêm một quyền.

Một quyền này càng ác hơn, Lâm Hách trực tiếp ngã xuống đất.

Hàn Hi khϊếp sợ nhìn tất cả.

Nhưng thứ cô khϊếp sợ không phải là đột nhiên có người xuất hiện ngăn cản trận hung ác này, cũng không phải là Lâm Hách mà cô dùng hết khí lực vẫn giãy không thoát đã bị hai quyền của người nọ đánh bại.

Cô khϊếp sợ chính là thân phận của ân nhân cứu mạng trước mắt.

Là Kỷ Duyên Thanh.

Sao lại trùng hợp như vậy......

Cô đau khổ buồn bực vì không có tin tức của Kỷ Duyên Thanh, đảo mắt một cái ông trời đã đưa anh đến trước mặt cô.

Thừa dịp anh không nhìn sang bên này, Hàn Hi vội vàng vùi mặt vào sô pha, tình huống bây giờ của cô vô cùng xấu hổ. Phần trên váy đã bị rách, làn váy quấn ở bên hông, qυầи ɭóŧ kẹt ở đầu gối, hơi động một chút sẽ lộ hết.

Cô có muốn quyến rũ Kỷ Duyên Thanh thế nào thì cũng không muốn xuất hiện trước mặt anh với bộ dạng này lại. Hàn Hi tỉnh táo cẩn thận nhớ lại, lần trước cô gặp Kỷ Duyên Thanh thì giả say, làm bộ đau lòng vì bị bạn trai phản bội, đầy bụng ấm ức, hiện tại bị anh bắt gặp bạn trai đang gây rối với cô, cô phải diễn theo.

Không thể thay đổi thiết lập nhân vật.

Hàn Hi giấu mặt đi, nhỏ giọng nức nở.

Sau khi Kỷ Duyên Thanh đánh ngất xỉu người ta, mới phát hiện người đàn ông ngất xỉu này có chút quen mặt. Anh ghé sát vào nhìn kỹ, trùng hợp, đây không phải là Nhị thiếu gia mới tốt nghiệp của bất động sản Lâm thị sao?

Người mưu đồ gây rối chính là anh ta, cô gái bị ép buộc kia......

Anh rất có hứng thú nhìn qua, cô gái trẻ tuổi gần như trần trụi nằm úp sấp, da thịt trắng như tuyết dưới ánh đèn vô cùng mê người, đường cong phập phồng càng làm cho người ta không dời mắt ra được.

Tiếng nức nở giống như mèo con làm cho Kỷ Duyên Thanh nhớ tới tư thái mảnh mai nước mắt mông lung của cô ở nhà vệ sinh ngày đó, anh chậm rãi cởϊ áσ khoác âu phục, nhẹ nhàng đắp lên người Hàn Hi.

"Đừng khóc, đã không sao rồi."

Hàn Hi khàn giọng mở miệng: "Cảm ơn."

"Tôi xoay người, em mặc quần áo vào trước."

Kỷ Duyên Thanh quay lưng lại, nghe tiếng quần áo xột xoạt phía sau. Mắt nhìn Lâm Hách bất tỉnh nhân sự trên mặt đất, khinh thường cười.

Anh có một bữa tiệc ở trên lầu, ăn được một nửa thì đối phương gọi tới mấy cô gái tiếp khách, một phòng oanh oanh yến yến, mùi hương của các loại nước hoa tán loạn, nếu không phải cố kỵ nơi này không phải Bắc Kinh, lúc ấy anh đã lật bàn đứng lên.

Nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn là nhịn không được mà gọi trợ lý Chu Du ở lại xử lý cục diện rối rắm, chính mình chạy xuống thả lỏng.

Tùy tiện tìm một gian phòng, anh cũng lười bật đèn khóa cửa, ngồi yên ở một góc nghỉ ngơi. Kết quả lại gặp phải chuyện như vậy.

Lúc đầu không kịp phản ứng, sau đó cũng không tiện lên tiếng quấy rầy. Nhưng tiếp theo ý thức được nữ sinh kia không muốn, vẫn luôn cầu xin tha thứ, vừa khóc vừa trốn, lúc này mới làm anh hùng cứu mỹ nhân.

Nhưng mà không nghĩ tới, vậy mà nữ sinh này lại là người anh đã định buông tha.

"Tôi thay xong rồi."

Kỷ Duyên Thanh quay đầu lại, Hàn Hi đã thu dọn ổn thỏa đứng lên. Bởi vì phần bả vai của váy đã bị kéo đứt không thể cố định được, cô đành phải đem âu phục làm thành áo choàng mà mặc, buộc hai tay áo thành một cái nút lộn xộn ở trước ngực.

Mặc dù cách ăn mặc này có chút chẳng ra gì, nhưng ai bảo bộ dạng của cô quá xinh đẹp.

Cho dù tóc tán loạn, hốc mắt còn đỏ lại mang theo ẩm ướt. Có lẽ là bị dọa, sắc mặt tái nhợt không có chút máu.

Nhưng như vậy cũng vẫn phù hợp với thẩm mỹ của Kỷ Duyên Thanh.

Đã lâu rồi anh không gặp được người phụ nữ có khẩu vị như vậy.

Không thể bỏ qua.

Hàn Hi nhạy bén nhận ra, tầm mắt của anh dừng lại trên đôi môi hơi mở của cô.

Chuyện này làm cho cô có chút khẩn trương, dù sao thì phú nhị đại có địa vị cao như anh không giống với Lâm Hách. Ở trước mặt Lâm Hách thì cô có thể làm cho có lệ, nhưng ở trước mặt Kỷ Duyên Thanh, cô sợ không cẩn thận sẽ bị anh nhìn thấu tâm tư.

Vì thế cô giành nói trước: "Có thể phiền tiên sinh đỡ bạn trai tôi lên sô pha nằm xuống không? Mặt đất vừa lạnh vừa cứng, tôi sợ anh ấy bị cảm."

"Cậu ta vừa mới đối xử với em như vậy, em còn quan tâm cho sức khỏe của cậu ta?" Kỷ Duyên Thanh khó hiểu.

"Hôm nay là do uống quá nhiều. Chờ anh ấy tỉnh, nhất định sẽ vô cùng hối hận."

Kỷ Duyên Thanh từ chối cho ý kiến, đỡ người trên mặt đất lên sô pha. Thật là một bông hoa trắng nhỏ lương thiện, anh nghĩ. Biết bạn trai nɠɵạı ŧìиɧ, không dám chất vấn chia tay, một mình chạy đi uống say mèm. Bị bạn trai bắt nạt, cũng không ghi hận, còn chủ động giải thích bào chữa.

Có chút thú vị.