Chương 21

Trong lúc buồn bực, chiếc Passat màu đen dừng lại cách đó không xa. Điện thoại di động đột nhiên vang lên.

Lâm Hách ở đầu dây bên kia nói: "Lên xe."

Bạch Tuệ nhìn quanh bốn phía, phát hiện vị trí của Lâm Hách, quay đầu nhìn về phía sau, không phát hiện người nào nhìn chằm chằm, lúc này mới ba bước gộp làm hai mà đi tới.

Vừa đóng cửa xe, Lâm Hách liền khởi động xe, tốc độ không chậm. Vốn dĩ Bạch Tuệ có chút say xe, hiện tại có thai nên phản ứng lớn hơn một chút, thấy thế cau mày, "Anh muốn dẫn em đi đâu?"

Sau khi gọi điện cho Lâm Hách thông báo tin tức mình mang thai, anh ta đã bảo Bạch Tuệ đợi mình ở cửa sau.

Lâm Hách nhìn về phía trước, lúc này khuôn mặt bình thường đều có ý cười trở nên nghiêm nghị. Buổi sáng, đúng giờ cao điểm nên dòng người tắc nghẽn. Xe chạy chưa được mấy bước đã bị ép giảm tốc độ.

Lâm Hách bị tình huống giao thông này làm cho nôn nóng, nghe thấy Bạch Tuệ hỏi, rốt cuộc không thu được ý lạnh, nghiêng đầu rống lên.

"Đưa em đi bệnh viện phá thai!"

Những lời này giống như một que băng bén nhọn nhất trong tháng ba rét đậm, chuẩn xác mà cắm vào trái tim Bạch Tuệ. Bên ngoài thoạt nhìn không có chảy máu, thực tế bên trong lại đau muốn chết.

"Anh... nói lại lần nữa..." Bạch Tuệ run rẩy nói.

Mang thai đứa bé này là ngoài ý muốn, cô ta phải cân nhắc đến sự nghiệp vũ đạo của mình, hơn nữa Lâm Hách còn chưa chia tay với Hàn Hi. Nhưng điều này cũng không có nghĩa là Lâm Hách có thể không chút do dự mà bảo cô ta phá bỏ đứa bé.

"Cũng không phải là do một mình em tạo ra đứa bé này," Bạch Tuệ ấm ức lại đau lòng, chỉ thắt một nửa dây an toàn, "Dù sao cũng là con của anh, anh dựa vào cái gì mà muốn bỏ thì bỏ."

Phía trước kẹt xe nghiêm trọng, nửa bước khó đi. Lâm Hách tắt máy, thò người qua, hai tay ấn bả vai Bạch Tuệ. Nghiêm túc gọi tên cô ta: "Bạch Tuệ, không thể giữ lại đứa bé này."

"Dựa vào cái gì?" Bạch Tuệ đỏ hốc mắt.

Ánh mắt Lâm Hách tránh né, cố gắng nói sang chuyện khác, "Chúng ta đều còn trẻ, bây giờ còn chưa phải thời cơ tốt nhất......"

"Vậy vì sao chúng ta ở bên nhau lâu như vậy, đã lên giường nhiều lần như vậy, nhưng anh còn chưa chia tay?"

Bạch Tuệ cảm thấy mình giống như một trò đùa.

"Mỗi lần em hỏi anh, anh đều nói chờ một chút. Anh nói nếu tùy tiện nói chia tay, nhất định Hàn Hi sẽ nháo, đến lúc đó mặt mũi mọi người đều khó coi. Cho nên mỗi lần em đều lén tìm anh, em không thể lộ ra ánh sáng, không thể để người khác nhìn thấy. Hiện tại em mang thai, anh trước tiên không phải muốn ngả bài với Hàn Hi như thế nào, mà là muốn dẫn em đi phá thai."

Dòng xe cộ phía trước bắt đầu di chuyển, xe phía sau không kiên nhẫn bấm còi.

Lâm Hách một lần nữa khởi động xe, anh ta vừa không phản bác đối với lời Bạch Tuệ nói, cũng không trả lời. Bầu không khí trở nên yên lặng.

Hồi lâu.

"Bạch Tuệ, anh là vì muốn tốt cho em."

Bạch Tuệ lặp lại một lần, "Lời này anh nói mà không chột dạ sao? Nếu là thật sự muốn tốt cho em, vậy tại sao sau khi lên giường với em, vẫn để em làm tiểu tam?"

"Đó là do anh uống say! Là một tai nạn!"

Thái độ của Lâm Hách khiến Bạch Tuệ tuyệt vọng, lần đầu tiên cô ta cảm thấy mình thích nhầm người, tình yêu nhiều năm như vậy giống như cho chó ăn, "Không phải anh thích ngoài ý muốn sao? Đến đây, em tặng anh một cái ngoài ý muốn!"

Nói xong, cô ta cởi dây an toàn rồi nhào về phía ghế lái. Một tay đoạt lấy tay lái trong tay Lâm Hách, Lâm Hách hoảng sợ, vội vàng cướp lại, một tranh một đoạt khiến cho xe lắc lư trái phải, mắt thấy sắp đυ.ng vào xe bên cạnh.

Sắc mặt Lâm Hách trắng bệch, động tác trên tay chỉ còn lại phản xạ cứng nhắc. Anh ta dùng sức bóp cổ tay Bạch Tuệ, trong lúc vội vàng nên nắm giữ không tốt, chỉ nghe thấy Bạch Tuệ thống khổ kêu một tiếng, sau đó Lâm Hách thoải mái giãy thoát khỏi quấy nhiễu của cô ta, tìm về quyền khống chế tay lái.

"Đau..." Bạch Tuệ ngồi trong ghế, tay phải nâng cổ tay trái, giọng nói run rẩy.

Lâm Hách nhanh chóng liếc cô ta một cái, sau lưng toát mồ hôi lạnh. Mím môi nói: "Sắp đến bệnh viện rồi."

Lập tức một đường im lặng.

Mười phút sau, xe dừng lại trước cửa bệnh viện.

Đây là bệnh viện tư nhân tốt nhất thành phố A, xưa nay là lựa chọn hàng đầu của những người giàu có. Trước kia Lâm Hách từng cùng mẹ tới đây làm kiểm tra, biết được tính bảo mật ở đây làm rất tốt.

"Xuống xe đi." Lâm Hách dẫn đầu mở cửa xe, thấy Bạch Tuệ bên này không có động tĩnh, lại từ đầu xe đi tới mở cửa ghế lái phụ, "Bạch Tuệ, em bình tĩnh một chút, anh là vì tốt cho em. Thật sự không thể giữ đứa bé này."

Anh ta tiếp tục thuyết phục Bạch Tuệ.

Bạch gia và Lâm gia là thế giao. Cha mẹ hai nhà là bạn học đại học, làm ăn cũng có nhiều hợp tác, đi lại rất thân thiết.

Bạch Tuệ và Lâm Hách quen biết nhau từ lúc mới biết đi, hai người từ cùng một nhà trẻ đến cùng một trường đại học, cho tới bây giờ chưa từng tách ra, là thanh mai trúc mã chân chính.

Nếu thật sự tính toán tỉ mỉ, thời gian Bạch Tuệ thích Lâm Hách gần như chiếm toàn bộ chiều dài sinh mệnh hiện tại của cô ta.

Nhưng cho tới bây giờ, Lâm Hách đều nói chỉ coi cô ta là em gái.