Chương 22

Sau khi anh ta quen biết Hàn Hi, giống như thay đổi thành một người khác, dùng hết các loại thủ đoạn theo đuổi. Lúc ấy Bạch Tuệ không coi ra gì, vẫn cho rằng giống như những lần trước mà anh ta đã nói, chính là tùy tiện chơi đùa, mấy tuần thì sẽ kết thúc, cùng lắm là được mấy tháng.

Ai cũng không nghĩ tới mối quan hệ này lại kéo dài suốt ba năm.

Sau đó cô ta luống cuống, nhưng đã muộn. Cô ta hoàn toàn không chen vào được giữa bọn họ, người phụ nữ Hàn Hi kia nhìn đơn giản, nhưng trên thực tế lòng dạ quá sâu, căn bản cô ta không phải là đối thủ của Hàn Hi!

Nếu như không phải sau này Lâm Hách một lần say rượu cùng cô ta......

"Lâm Hách", Tầm mắt Bạch Tuệ rơi vào vết sưng đỏ trên cổ tay trái, "Em nhất định phải giữ đứa bé này."

Nếu không giữ được Lâm Hách, vậy lưu lại một kết tinh của bọn họ cũng được.

"…"

Nói xong câu đó, cô ta ngẩng đầu hướng về phía Lâm Hách cười, giọng điệu trở nên cổ quái.

"Đúng rồi, em quên nói cho anh biết một chuyện. Về chuyện hai chúng ta lên giường với nhau, nửa năm trước Hàn Hi đã biết."

Sắc mặt Lâm Hách biến đổi, lập tức tái nhợt.

Bạch Tuệ nhìn phản ứng của anh ta, trên mặt vẫn cười, nhưng trong lòng lại thật sự đau cực kỳ. Đau đến mức cô ta nhất định phải dùng tay bóp cổ tay sưng đỏ mới có thể tiếp tục cười.



10 giờ 28 phút sáng.

Hàn Hi nằm trên giường nghe nhạc, đột nhiên di động dừng bài hát, ong ong kêu lên. Cầm lên nhìn, là thời gian máy giặt đã dừng, nhắc nhở cô đi lấy quần áo.

Cô tháo tai nghe, duỗi lưng một cái, chậm rãi cầm chậu đi ra ngoài.

Gặp lớp trưởng Nhiễm Nhất Thiến ở ký túc xá bên cạnh, đột nhiên Hàn Hi nghĩ đến một chuyện.

"Lớp trưởng." Hàn Hi gọi cô ấy lại, "Mình muốn hỏi một chút khi nào thì giải thưởng quốc gia của mình mới có?"

Nếu nhớ không lầm, sau khi kết thúc lễ tốt nghiệp thì sẽ hết hạn trình báo. Tài liệu mà cô nộp lên đã đầy đủ hết, quá trình kiểm tra không cần quá nhiều thời gian, hiện tại đã qua nửa tháng, dựa theo tốc độ trước kia, hẳn là đã sớm có mới đúng. Nhưng Hàn Hi vẫn chưa nhận được nhắc nhở của ngân hàng.

"À, chuyện này sao." Nhiễm Nhất Thiến đã đi tới cửa ký túc xá của mình, nghe Hàn Hi hỏi, dừng bước, "Mấy ngày nay mình quá bận, quên nói cho cậu biết."

Hàn Hi: "......"

Tâm tình Nhiễm Nhất Thiến vui vẻ, "Vốn dĩ, cậu dẫn chương trình lễ tốt nghiệp coi như là một hoạt động lớn cấp trường nên có thể cộng thêm 2 điểm, nhưng cuối cùng lúc nộp tài liệu, mình đột nhiên nhớ tới bản thân cũng có mấy hoạt động quên viết. Chờ nhớ tới mới bổ sung, vừa nhìn, thật khéo là nhiều hơn 0.2 điểm so với cậu."

Học bổng của Đại học A phong phú, học bổng cấp quốc gia là mười lăm ngàn một năm.

Ngoại trừ năm nhất Hàn Hi bị môn chạy 800m kéo chân, năm hai và năm ba đều cầm chắc học bổng này trong tay. Số lượng học bổng quốc gia có hạn, một trường chỉ có ba suất. Chuyên ngành thiết kế đồ họa hoạt hình này của cô cũng chỉ có một suất.

Hàn Hi nhận được hai lần, đã sớm làm cho những người cũng muốn giành bất mãn. Cho nên lần này lúc nộp đơn, Hàn Hi mới phát hiện có mấy bạn học một năm nay tham gia rất nhiều hoạt động, có bạn còn đạt được giải thưởng không tồi, đều có thể thêm không ít điểm tổng hợp.

Vốn dĩ cô nắm chắc mười phần, sau khi nhìn thấy điểm của người khác thì cảm thấy không an toàn, cho nên trước ngày hết hạn cuối cùng đã để cho Lâm Hách nghĩ biện pháp giúp cô làm người dẫn chương trình của buổi lễ tốt nghiệp, cộng thêm hai điểm vào để đảm bảo mọi chuyện không có sai lầm.

Đáng tiếc, không nghĩ tới nửa đường lại nhảy ra chướng ngại vật là Nhiễm Nhất Thiến.

Nhiễm Nhất Thiến là lớp trưởng, tài liệu mà mọi người nộp đều do cô ta giao cho phòng giáo vụ.

Lúc trước Hàn Hi đã đề phòng cô ta, lúc giao tài liệu cũng đã lén chụp một tấm ảnh hoàn chỉnh. Chỉ sợ trong quá trình nộp Nhiễm Nhất Thiến sẽ lén sửa lại điểm số của cô.

Không nghĩ tới Nhiễm Thất Thiến không thay đổi điểm số của cô, ngược lại là sửa của bản thân mình.

Hàn Hi có chút khổ sở, sớm đoán được sẽ như vậy, cô đã nghĩ biện pháp kiếm thêm chút điểm.

Thật đáng tiếc.

"Nếu cậu không tin thì có thể đến phòng giáo vụ tìm thầy hỏi một chút. Miễn cho trong lòng cứ khăng khăng chuyện này, ngầm oán giận mình." Nhiễm Nhất Thiến có một đôi mắt vô cùng cá tính, híp mắt cười rộ lên luôn khiến Hàn Hi nhớ tới mèo là động vật cô yêu thích nhất. Cho nên cũng sẽ đặc biệt có kiên nhẫn với Nhiễm Nhất Thiến.

"Không cần, lớp trưởng sẽ không lấy chuyện này gạt mình, là do mình không đủ điểm, không thể trách ai."

Cô đi vào phòng nước, quá mức bình tĩnh nên không thấy được vẻ mặt khϊếp sợ của Nhiễm Nhất Thiến.

Gần trưa, phòng nước không có ai. Hàn Hi lấy ra một đống quần áo nhăn nhúm từ trong máy giặt, tùy tiện rũ một chút, nhét vào trong chậu ôm về ký túc xá.

Ký túc xá hai người, ngoại trừ không có máy giặt, cái gì nên có đều có.

Hàn Hi mở loa ngoài, chỉnh âm thanh đến lớn nhất, vừa nghe nhạc vừa phơi quần áo. Cô giặt không ít đồ, bên trong còn có hai cái của Phùng Kiều.

Chờ phơi xong quần áo, cô lại tâm huyết dâng trào mà cầm cây lau nhà lau một lượt. Lau xong còn cảm thấy chưa đủ đã nghiền, dứt khoát lại bắt đầu dọn dẹp ký túc xá. Những đồ vật đặt lung tung đều được cô sắp xếp lại một lần, chỉnh tề, vô cùng đáng yêu.