Chương 20

Trực tiếp tiếp nhận hình tượng bị hại do nɠɵạı ŧìиɧ mang đến có chút đơn bạc, cô muốn đắp nặn mình thành một hình tượng tình thâm như biển đối với bạn trai, kiên định bất di bất dịch.

Phùng Kiều không nói nổi nữa, "Quên đi quên đi, dù sao những gì mình nên nói đều đã nói. Chuyện tình cảm của các cậu, người ngoài cũng không dễ phán xét, tóm lại hy vọng cậu không bị tổn thương."

Đây là người đầu tiên quan tâm cô có bị tổn thương hay không.

Hàn Hi ngẩn ra, có chút không biết làm sao. Không biết nên nói cái gì, dừng lại một lúc lâu, ấp úng nói một tiếng cảm ơn.

……

Khác với phản ứng nước đến chân thì nhảy của Hàn Hi, Lâm Hách bên này đã là lửa cháy đến lông mày.

Sau khi Lâm Hách đi theo anh cả đến gặp Kỷ Duyên Thanh, lại được dẫn đi làm quen với mấy đối tác buôn bán có triển vọng hợp tác với Lâm gia. Một đoạn thời gian trôi qua, khổ không thể tả.

Anh ta không phải con trai trưởng trong nhà, từ nhỏ đến lớn ba mẹ đều quan tâm bồi dưỡng anh cả. Không quá chú ý đến đứa con trai nhỏ này, chỉ cần không gây họa không gây chuyện là được.

Nhưng mà anh cả Lâm Tuyên lại thương đứa em trai này, hai mươi năm qua chưa từng trải qua thất bại cùng ấm ức gì, thuận buồm xuôi gió.

Từ lúc nói với người nhà mình không có ý định ra nước ngoài, muốn trực tiếp tốt nghiệp rồi làm việc, anh cả liền bắt đầu lót đường cho anh ta, giới thiệu tiền bối các ngành các nghề cho anh ta. Lâm Hách biết anh trai mình có ý tốt, nhưng qua một thời gian, Lâm Hách bắt đầu hoài nghi rốt cuộc mình có phải là người làm ăn hay không.

Anh ta không rõ, rõ ràng quy mô công ty của Lâm gia không tính là nhỏ, ba và anh trai cũng đều đang khỏe mạnh đầu óc tỉnh táo, sẽ không dễ dàng làm ra quyết sách bất lợi gì đối với công ty. Vì sao còn muốn nghĩ hết biện pháp mà lôi kéo nhân mạch, thậm chí còn muốn tự hạ giá trị con người, ôm khuôn mặt tươi cười để cầu xin người khác?

Nhất là Kỷ Duyên Thanh.

Tuổi tác giống như anh cả, nhưng anh cả lại phải cẩn thận từng li từng tí, lúc nào cũng phải treo lên khuôn mặt tươi cười, vì để cho Kỷ Duyên Thanh xem kế hoạch một chút, vừa ăn cơm mời rượu vừa hỏi thăm sở thích để tặng quà.

Lâm Hách thấy anh cả nhà mình vây quanh Kỷ Duyên Thanh, cả người nghẹn khuất.

Càng đừng nói đến lúc này lại biết tin tức Bạch Tuệ mang thai.

Sau khi nói chuyện điện thoại với Bạch Tuệ xong, Lâm Hách tâm phiền ý loạn xốc chăn lên, bắt đầu mặc quần áo.

Bảo mẫu là mẹ Lưu vừa mới nghe thấy động tĩnh Lâm Hách nói chuyện, biết anh ta đã tỉnh, vội vàng bưng bữa sáng đã chuẩn bị tốt đi lên lầu. Bà ấy làm việc ở Lâm gia hai mươi năm, xem như nhìn hai anh em lớn lên. Nhất là em trai Lâm Hách, lúc anh ta sinh ra là bà vừa đến. Nhiều năm như vậy tình cảm còn hơn cả mẹ con.

"Nhị thiếu gia, ngài tỉnh chưa? Tôi bưng bữa sáng tới đây." Buổi sáng Lâm Hách thích ngủ nướng, bình thường nếu ba mẹ Lâm gia không ở đây, nhất định anh ta sẽ ăn trong phòng ngủ.

Mẹ Lưu đứng ở ngoài phòng hô một tiếng, bên trong không có động tĩnh, bà nghĩ có phải đứa nhỏ lại ngủ tiếp rồi hay không. Bất đắc dĩ cười cười, cũng không muốn quấy rầy anh ta, chuẩn bị đợi lát nữa lại tới gọi một chuyến.

Nhưng mà vừa xoay người, cửa sau lưng liền mở ra.

Lâm Hách rửa mặt lung tung xong, mặc một bộ quần áo màu xanh đậm đi ra, cầm lấy sữa mẹ Lưu đưa đến, uống một hơi hết một nửa.

"Chậm một chút, chậm một chút!" Mẹ Lưu khuyên nhủ.

Lâm Hách uống xong thì đem ly đặt lại chỗ cũ, lấy khăn lau khóe miệng một cái, "Mẹ Lưu, con không ăn sáng, con có việc gấp đi ra ngoài một chuyến."

Dứt lời vội vã xuống lầu, cầm lấy chìa khóa xe bỏ chạy.

"Ai - - vậy giữa trưa con có về không?" Mẹ Lưu vội vàng hô, đáng tiếc đã không nhìn thấy bóng dáng Lâm Hách, "Đứa nhỏ này, chuyện gì mà gấp như vậy?"

…..

Bạch Tuệ thất thần đứng ở cửa sau trường học, thời điểm này cửa sau không có nhiều người lắm, nhưng mà vẫn có người lui tới. Kỳ thật bọn họ căn bản không có chú ý tới Bạch Tuệ, trường học có nhiều sinh viên như vậy, coi như Bạch Tuệ tương đối nổi danh, nhưng không phải ai cũng biết.

Nhưng Bạch Tuệ chính là cảm thấy sinh viên đi ngang qua đều đang len lén đánh giá cô ta, nhỏ giọng nói xấu cô ta.

Đều do Lâm Hách.

Cô ta không kiềm chế được cơn giận chó đánh mèo.

Tháng trước, cô ta thành công thi vào đoàn múa tỉnh, tuần trước sau khi làm xong thủ tục theo thường lệ thì làm kiểm tra sức khỏe. Vốn dĩ mọi chuyện đang rất thuận lợi, ai ngờ đột nhiên có thông báo cô ta không đủ tư cách. Vừa hỏi, đối phương mới nói cho cô ta biết kết quả kiểm tra sức khỏe cho thấy cô ta mang thai.

Đương nhiên vũ đoàn không cần một vũ công mang thai.

Bạch Tuệ vừa nghe liền luống cuống.

Chờ tỉnh táo thì cẩn thận ngẫm lại, quả thật kỳ kinh nguyệt tháng này của cô ta vẫn chưa tới. Nhưng trước kia thỉnh thoảng cũng sẽ xuất hiện loại tình huống này, hơn nữa Lâm Hách vẫn luôn làm biện pháp phòng hộ rất tốt, cho tới bây giờ cô ta chưa từng nghĩ tới mình sẽ mang thai.

Cô ta là một vũ công, đang ở thời kỳ đỉnh cao của sự nghiệp, làm sao có thể mang thai?