Có Hàn Hi giúp đỡ, Đỗ Kiều Kiều giống như được thần trợ giúp. Hai người hợp lực, nhanh chóng tắm rửa cho mèo con. Sau khi sấy khô lông thì cho nó một hộp đồ ăn cho mèo.
Sau khi thu dọn xong xuôi, Đỗ Kiều Kiều lấy ra hai lon coca từ phía sau quầy, đưa cho Hàn Hi một lon.
"Tính toán thời gian, cậu nên tìm việc làm rồi đi?" Ngón tay vừa nhấc, "Két" một tiếng mở nắp lon coca, "Còn không nhanh chóng liên lạc với tên ngốc Lâm Hách kia, để anh ta nhét cậu vào một công ty tốt, sao còn bớt thời gian mà cố ý tới thăm mình?"
Hàn Hi không mở coca, một tay nắm chặt, cúi đầu không nói lời nào.
Đỗ Kiều Kiều uống một hơi hết nửa lon, không hề có hình tượng gì mà ợ một cái. Phát hiện phản ứng của Hàn Hi không đúng, tâm tư xoay chuyển, "Ơ, để mình đoán xem, không phải Lâm Hách đá cậu rồi chứ?"
Cô ấy tấm tắc hai tiếng, rung đùi đắc ý. Trên mặt là một bộ ngồi xem kịch vui.
Hàn Hi gặp Đỗ Kiều Kiều qua một lần ngẫu nhiên.
Đó là một ngày ba năm trước, thời điểm trên đường trở về trường sau một cuộc hẹn hò với Lâm Hách thì đi ngang qua cửa hàng thú cưng này.
Trên cửa sổ cửa hàng thú cưng dán một tờ thông báo tuyển dụng, giấy trắng mực đen viết tuyển nhân viên bán thời gian, không yêu cầu thời gian làm việc, không yêu cầu kỹ năng chuyên nghiệp, yêu cầu duy nhất chính là thích động vật nhỏ.
Tiền lương còn rất tốt.
Trước mặt Lâm Hách, Hàn Hi không hề tỏ ra hứng thú với cửa hàng này, không chỉ vậy, thậm chí cô còn chưa bao giờ cho Lâm Hách biết mình thiếu tiền. Thứ nhất là bởi vì thời gian ở bên nhau còn ngắn, cô rất sợ anh ta sẽ vì vậy mà sinh ra bất mãn với cô. Mặt khác, có lẽ vẫn là bắt nguồn từ lòng tự trọng đáng thương lại đáng buồn của cô.
Vì thế ngày hôm sau, một mình cô đến cửa hàng này.
Đừng thấy Đỗ Kiều Kiều chỉ kinh doanh một cửa hàng thú cưng nho nhỏ, nhưng cô ấy lại là một phú nhị đại hàng thật giá thật. Mở cửa hàng không vì kiếm tiền, chỉ là đơn thuần muốn làm chuyện này, thuận tiện thể nghiệm cuộc sống của ông chủ nhỏ.
Vị trí cửa hàng thú cưng kỳ quái, lui tới đều là thành phần tri thức tinh anh gần đây, một công việc không có hàm lượng giá trị như vậy không hề có tính kí©h thí©ɧ. Thông báo tuyển dụng dán ra ngoài hai tháng, không hề có một người nào tới.
Thời gian lâu dần, thậm chí cô ấy còn quên mất chuyện này.
Hàn Hi đến ứng tuyển, quả thực chính là bánh từ trên trời rơi xuống.
Cô ấy không nói hai lời đã tuyển dụng Hàn Hi.
Hàn Hi đã làm ở đây được ba năm, thời điểm Đỗ Kiều Kiều có thời gian thì cũng sẽ tới giúp đỡ.
Ba năm trôi qua, hai người cũng trở thành bạn tốt.
Đỗ Kiều Kiều được Hàn Hi giới thiệu cho làm quen với Lâm Hách, ở chung với Lâm Hách không tệ.
Chỉ là, đối với chuyện Hàn Hi và Lâm Hách yêu đương, cô ấy vẫn luôn...... Tức giận bất bình.
"Không có khả năng," Đỗ Kiều Kiều vừa mới nói xong liền phủ nhận suy đoán này, "Tên ngốc kia khăng khăng một mực đối với cậu như vậy, không thể làm ra loại chuyện này."
Sau đó lại tinh tế đánh giá Hàn Hi cúi đầu trầm mặc, suy tư vài giây lập tức không thể tin mà mở to hai mắt, thất thanh hô lên.
"Không phải chứ! Hàn Hi." Cô ấy lớn tiếng gọi tên cô, "Cậu đừng nói với mình là ngược lại đấy."
Hàn Hi ngẩng đầu, ánh mắt trầm tĩnh lộ vẻ cam chịu.
Nhắc tới cũng kỳ quái, Đỗ Kiều Kiều là một nữ sinh trầm mê tiểu thuyết ngôn tình, trong cuộc sống hiện thực lại chưa từng yêu đương.
Nhưng có thể chính là bởi vì đọc nhiều tiểu thuyết, khi quan sát cuộc sống tình cảm của người khác thường thường có thể nói trúng tim đen.
Ngay từ đầu khi nhìn thấy Hàn Hi và Lâm Hách ở chung, cô ấy đã nhìn ra Hàn Hi không hề có tình cảm đối với Lâm Hách, chỉ có lợi dụng. Ý thức trách nhiệm quấy phá, ở phương diện khác cô ấy đều có thể cùng thuyền với Hàn Hi, duy chỉ có Lâm Hách là ngược lại, cô ấy đứng về phía anh ta, hung hăng chỉ trích cô.
"Bọn mình chia tay không phải là chuyện mà cậu vẫn luôn mong đợi sao? "Hàn Hi nghi hoặc.
"Mình chờ mong chính là Lâm Hách biết mở to mắt ra mà vứt bỏ cậu, mà không phải là cậu vứt bỏ anh ta. Anh ta yêu cậu, cậu thì không yêu anh ta, vốn dĩ hai người yêu đương chính là chuyện không công bằng với anh ta. Nếu như muốn chia tay, vậy cũng phải là do anh ta phát hiện bộ mặt thật của cậu, kịp thời quay đầu mà vứt bỏ cậu, như vậy mới công bằng!"
"Phanh" một tiếng, Đỗ Kiều Kiều ném lon nước lên bàn.
Số lần cô ấy gặp Lâm Hách không nhiều lắm, tổng cộng có mấy lần nhưng đối thoại cũng đều là về Hàn Hi. Tình cảm của Lâm Hách đối với Hàn Hi, người đứng xem như cô ấy nhìn thấy rất rõ ràng.
Hoàn toàn là một người bạn trai mẫu mực.
Chẳng lẽ...... Có ẩn tình gì?
Cô ấy đột nhiên dừng lại, sau đó phát giác đặt câu hỏi: "Có phải đã xảy ra chuyện gì không?" Bản thân mình thật sự là ngu ngốc mà, điều kiện các phương diện của Lâm Hách không tệ, Hàn Hi vừa tốt nghiệp, còn phải trông cậy vào nhân mạch tài nguyên bên kia của anh ta, tuyệt đối sẽ không tùy tiện chia tay vào lúc này.
Có lẽ là có chuyện lớn gì đó.
Cũng tạm được, phản ứng không tính là quá chậm chạp.