Chương 11

Khoảng cách với bữa tiệc đêm đó đã trôi qua năm ngày, trong năm ngày này, Lâm Hách bận rộn làm quen với công việc trên tay, hai người hoàn toàn liên lạc với nhau dựa vào wechat.

Cô không thể biết được tin tức của Kỷ Duyên Thanh từ trong miệng Lâm Hách, lại bởi vì thời gian của hai người luôn không trùng khớp, thường thường lúc anh ta gửi tin nhắn tới thì cô đang bận, lúc cô không bận thì anh ta lại không online.

Hàn Hi hoàn toàn không có cơ hội hỏi bất cứ tin tức gì về Kỷ Duyên Thanh.

Kế hoạch quyến rũ không thể nào tiếp tục được, Hàn Hi có chút buồn bực, túm lấy ống hút hung hăng hút một ngụm lớn.

Chất lỏng lạnh lẽo trượt vào cổ họng, thoải mái muốn chết.

Cứ tiếp tục như vậy thì không được, Hàn Hi bình tĩnh nghĩ. Lần này Kỷ Duyên Thanh đột nhiên xuất hiện ở thành phố A, nhất định là vì một số việc riêng, anh không thể ở lại thành phố A mãi được.

Cô không biết anh ở lại bao lâu, nếu như không thể tiếp xúc với anh trong thời gian có hạn này, vậy trong chốc lát cô thật đúng là không tìm được người thích hợp thay thế Lâm Hách.

Nhưng chuyện chia tay với Lâm Hách đã giống như nước đến chân, lần trước gặp Bạch Tuệ ở bữa tiệc, Hàn Hi cảm thấy nếu cô không chia tay, nhất định Bạch Tuệ sẽ không nhịn được mà làm chút gì đó.

Nếu Bạch Tuệ có động tác trước, vậy cô sẽ quá bị động.

Hàn Hi ghét cảm giác bị động.

Thời gian thật sự gấp gáp.

Cô cau mày gọi điện thoại cho Đỗ Kiều Kiều.

….

Sau lưng trung tâm mua sắm là khu vực làm việc tấc đất tấc vàng, xây đầy nhà cao tầng san sát nối tiếp nhau. Các tinh anh của thành phố này đều đang làm việc trong đó.

Cửa hàng thú cưng của Đỗ Kiều Kiều lại mở ở khu vực này.

Một ngọn cờ riêng.

Giống như là một mảnh ruộng lúa mạch màu vàng rực rỡ đang vui mừng đón mùa thu hoạch, lại có một người rơm đang đứng ở đó.

Mặc dù đột ngột, nhưng tác dụng cũng rất nổi bật.

Thu nhập của đám tinh anh này tương đối cao, đương nhiên cũng cam lòng tiêu tiền cho thú cưng của mình, hơn nữa các tinh anh luôn đi công tác, thường thường gửi nuôi thú cưng ở đây, bởi vậy cửa hàng của Đỗ Kiều Kiều vẫn luôn làm ăn không tệ.

Lúc Hàn Hi đến, Đỗ Kiều Kiều đang bận. Vừa mở cửa đã nghe thấy cô ấy la hét.

"Tiểu Dạng Nhi, mày còn dám chạy! Xem hôm nay chị có tuốt trọc lông của mày không!"

Hàn Hi trở tay đóng cửa lại, nhìn đống hỗn độn trước mắt.

Loạn thất bát tao, gà bay chó sủa.

Không, chính xác mà nói, là mèo bay người nhảy.

Chỉ thấy một cái bóng màu trắng, nhanh nhẹn xuyên qua các vật phẩm lớn trong cửa hàng. Đỗ Kiều Kiều mặc đồng phục thỏ màu hồng nhạt, thở hổn hển chống nạnh, đuổi theo bóng dáng màu trắng chửi ầm lên.

Không hề có hình tượng đáng nói.

"Mèo mới tới?" Hàn Hi lên tiếng hỏi. Cô nhìn rất rõ, cái bóng trắng kia là một con mèo nhỏ.

Đỗ Kiều Kiều trầm mê đuổi theo mèo, đột nhiên nghe thấy tiếng Hàn Hi, hoảng sợ. Cô ấy vuốt ve ngực, nói: "Sáng nay nhặt ở cửa nhà mình."

Cô ấy sâu kín thở dài, nói tiếp: "Vừa rồi lúc cậu gọi điện thoại cho mình, nó vừa vặn tỉnh. Mình muốn tắm rửa kiểm tra cho nó, kết quả vừa mở l*иg đã chui ra, bắt thế nào cũng không được."

"Duyên mèo của cậu tốt hơn mình, kế tiếp phải nhờ cậu rồi."

Cô nhìn theo hướng ngón tay Đỗ Kiều Kiều, một con mèo xám trắng đang núp dưới bàn, cả người chỉ lớn bằng hai bàn tay. Hai tròng mắt nhìn chằm chằm phương hướng của bọn họ, tùy thời chuẩn bị vung chân chạy.

Hàn Hi chống lại ánh mắt của nó, hơi dừng lại.

"Mắt uyên ương?" Đôi mắt xinh đẹp một xanh một vàng.

"Cũng đúng, xem ra có huyết thống mèo sư tử Lâm Thanh, khẳng định sau này lớn lên đặc biệt xinh đẹp."

Hàn Hi chậm rãi tới gần nó, mèo con nhìn thẳng vào cô không có phản ứng gì. Khoảng cách gần hơn một chút, nó giật giật chân, cũng không có động tác gì lớn.

Đỗ Kiều Kiều ở bên cạnh nhìn thì tấm tắc lấy làm kỳ lạ, cảm thấy kỳ quái, chẳng lẽ nhìn qua mình rất hung dữ sao? Tại sao tất cả mèo ở trước mặt Hàn Hi đều ngoan ngoãn như vậy, vừa đến trước mặt mình liền biến thành con hổ lớn.

Đón ánh mắt chăm chú của mèo con, Hàn Hi chậm rãi vươn tay, ngón trỏ hướng về phía trước, ý bảo nó có thể ngửi.

Mèo là động vật thiên tính mẫn cảm, mặc dù có tính tò mò cao đối với đồ vật xa lạ, nhưng cũng sẽ vô cùng cảnh giác. Để nó chính diện nhìn thấy động tác của cô, có thể hạ thấp lòng cảnh giác của nó.

Mèo con run rẩy râu mép, nhẹ nhàng ngửi hai cái.

"Chị có thể sờ em không?" Hàn Hi thử hỏi.

Đợi vài giây thấy nó vẫn không có phản ứng gì, Hàn Hi đưa tay sờ lên đầu mèo con. Sờ từ chung quanh lông mày đến vị trí sau ót, nhẹ nhàng gãi gãi, lại gãi gãi cằm cho nó. Vừa rồi nó còn nhe răng trợn mắt với Đỗ Kiều Kiều, trong nháy mắt biến thân, thoải mái nheo mắt lại.

"Vẫn là cậu lợi hại."