Chương 10

Hàn Hi đẩy cửa ký túc xá ra, Phùng Kiều đang nằm trên giường đắp mặt nạ.

Nghe thấy tiếng Hàn Hi đã về. Cô ấy ngồi thẳng dậy như một con cá chép. Ánh mắt sững sờ nhìn cô, vội vàng hỏi: "Nghe nói Kỷ Duyên Thanh đến dự lễ tốt nghiệp?!" Cả người cô ấy kích động run rẩy.

Đây là lần đầu tiên Hàn Hi nhìn thấy bộ dạng này của cô ấy, yên lặng gật đầu.

"Ừm, đi rồi."

Thì ra mọi người trên toàn thế giới đều biết Kỷ Duyên Thanh.

Phùng Kiều hít sâu, ánh mắt phát sáng, giống như một con sói đói, "Cậu dẫn chương trình cho bài diễn thuyết của anh ấy?"

"Ừm."

Phùng Kiều lại hít sâu, "Thế nào, có phải cảm giác tiếp xúc gần với Kim Cương Vương Lão Ngũ đặc biệt sảng khoái hay không?!"

Hàn Hi: "......"

Hàn Hi cẩn thận nhớ lại tình hình lễ tốt nghiệp, lúc ấy cô còn không biết đến tột cùng thì Kỷ Duyên Thanh người này là thần thánh phương nào, người bên ngoài kích động gào khóc, cô lại vô cùng bình tĩnh.

Cô nhìn vào đôi mắt tràn ngập khát vọng của Phùng Kiều, hơi thay đổi cách dùng từ.

"...... Ừm, quả thật rất đẹp trai."

"A a a a --" Phùng Kiều đưa tay tháo xuống mặt nạ, "Sớm biết Kỷ Duyên Thanh đến, nói cái gì thì mình cũng phải đi tham gia buổi lễ!"

"Không phải cậu nói có thí nghiệm phải làm sao?"

"Làm sao có thể so sánh thí nghiệm với Kỷ Duyên Thanh được?! Đây chính là Kỷ Duyên Thanh đấy, còn là người thật. Người ta tùy tiện động một đầu ngón tay đã có thể ném xa mấy trăm vạn phú nhị đại, có lẽ cả đời của loại người bình thường như chúng ta cũng chỉ có một lần cơ hội có thể tiếp xúc gần gũi như vậy mà thôi. Vậy mà mình bỏ lỡ, ôi --" Phùng Kiều đưa tay đặt tới vị trí trái tim, kêu rên một tiếng.

"Đúng là lấy mạng mà!" Cô ấy vừa gào vừa đi rửa mặt.

Hàn Hi đứng tại chỗ dở khóc dở cười.

Chậm một chút, Hàn Hi thu dọn xong thì nằm ở trên giường, dựa theo thói quen tiến hành suy nghĩ mỗi ngày trước khi ngủ.

Nội dung suy nghĩ hôm nay có chút khác biệt.

Toàn bộ đều là một người.

Vốn dĩ cô cảm thấy, loại người có thân phận địa vị cao giống như Kỷ Duyên Thanh, trong tay nắm quyền, chỉ cần vừa hiện thân, chắc chắn sẽ có người nịnh nọt a dua, nhất định đã sớm luyện thành một bộ mưa gió bất động.

Cho dù cô thật sự dựa vào Lâm Hách mà may mắn có thể gặp mặt anh, thậm chí nói chuyện, vậy quan hệ giữa anh và cô cũng chỉ có thể đến đây mà thôi.

Cho nên ngay từ đầu cô đã dự định tránh xa người đàn ông này, không nghĩ tới, cũng không dám nghĩ tới - - để Kỷ Duyên Thanh tiếp nhận vị trí của Lâm Hách.

Nhưng ngàn tính vạn tính cũng không nghĩ tới, Kỷ Duyên Thanh lại chủ động huýt sáo với cô khi cô đang khiêu vũ.

Đừng thấy tiếng huýt sáo này chỉ thổi một tiếng, hơn nữa lúc cô nhìn qua thì người đã đi rồi. Nhưng điều này đủ để chứng minh hai điểm –

Thứ nhất, Kỷ Duyên Thanh không cao thượng như cô nghĩ.

Thứ hai, Kỷ Duyên Thanh đối với cô ...... Có hứng thú.

Mặc kệ hứng thú này lớn bao nhiêu, mặc kệ trên người cô có điểm nào hấp dẫn Kỷ Duyên Thanh, dù sao có còn hơn không.

Cũng chính là một giây sau khi nhìn rõ người huýt sáo là Kỷ Duyên Thanh, Hàn Hi làm ra một quyết định táo bạo.

Cô muốn dùng Kỷ Duyên Thanh thay thế Lâm Hách.

Kỷ Duyên Thanh.

Cô nhắm mắt lại, ở trong miệng yên lặng nhắc tới cái tên này một lần.

Cô phải "quyến rũ" như thế nào đây?



Đại học A có vị trí đặc thù, không giống như các trường đại học nổi tiếng khác tọa lạc trong thành phố, ngược lại vị trí của nó cách trung tâm thành phố chỉ có một con đường. Khoảng cách mấy chục mét, giống như là mạnh mẽ mở ra một vùng trời mới ở trong phố xá sầm uất.

Đối diện là một con phố, phân bố các loại trung tâm mua sắm, quảng trường thư giãn. Sinh viên đại học A ra ngoài chơi, gần như đều là tới nơi này.

Hôm nay là thứ bảy, người ra ngoài mua sắm càng nhiều. Liếc mắt nhìn xung quanh, ngay cả chỗ đặt chân cũng không có. Hàn Hi cầm một ly trà sữa lạnh, ngồi ở góc quảng trường.

Nửa giờ trước, cô vừa kết thúc kỳ thi giám định nghệ thuật. Đây là kỳ thi cuối cùng của cô trong học kỳ này, cũng là kỳ thi cuối cùng trong sự nghiệp đại học của cô.

Thật ra môn học này là môn tự chọn, bởi vì kết thúc muộn, người chọn lác đác không có mấy.

Mặc dù Hàn Hi là sinh viên nghệ thuật, nhưng ngay từ đầu cũng không định chọn nó. Nếu không phải bởi vì môn học mà cô chọn quá được hoan nghênh, ngắn ngủi mười phút đã bị quét sạch, cô cũng không đến mức nhận mệnh chọn môn này. Cho nên muộn thế này mới kết thúc lớp học.

Hình thức thi đơn giản, giáo viên đưa ra một tác phẩm tranh sơn dầu trên truyền thông, yêu cầu sinh viên viết ra hiểu biết và quan điểm của mình trong vòng nửa giờ.

Hàn Hi lưu loát viết cả một tờ giấy thi, trở thành người đầu tiên nộp bài thi. Nộp bài thi xong, cô lập tức đi ra cổng trường rồi đi tới quảng trường bên này.

Nhìn người đến người đi.

Cây ngô đồng Pháp đang sum xuê, lá xanh cực lớn che khuất ánh nắng gay gắt. Hàn Hi lắc lắc viên đá trong ly, ánh mắt nhìn về đám người đang đi về phía trước.