Chương 9

Tổng cộng có ba cặp nam nữ.

Cách anh bên này gần nhất, là một người đàn ông trẻ tuổi mặc âu phục màu đen. Ở góc độ của Kỷ Duyên Thanh, anh có thể nhìn thấy rõ ràng tướng mạo đẹp trai của người đàn ông kia, khí chất không tầm thường, vẻ mặt dịu dàng nhìn cô gái trong ngực mặc một bộ váy dài màu trắng, đang đưa lưng về phía anh.

Nhìn vẻ dịu dàng nhiệt tình kia, vừa nhìn chính là một đôi tình nhân đang ở trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt.

Dưới ánh đèn, váy dài màu trắng mang theo một loại cảm giác mông lung, giống như là tiên khí trong truyền thuyết, nhàn nhạt quanh quẩn trên người mặc. Hơn nữa còn tăng thêm một loại mỹ cảm không cách nào nói rõ.

Hơn nữa vẻ mặt của người đàn ông đối diện hạnh phúc muốn chết, Kỷ Duyên Thanh cảm thấy, khẳng định bộ dạng của nữ sinh này cũng không kém.

Nhưng mà cũng thật trùng hợp, nhảy nửa ngày, anh vẫn không thể nhìn được khuôn mặt của nữ sinh kia.

Vẫn để lại cho anh một bóng lưng tuyệt diệu.

Sát thủ bóng lưng.

Kỷ Duyên Thanh bị gợi lên hứng thú, nhìn chằm chằm bóng lưng kia không chớp mắt. Anh nhất định phải nhìn xem rốt cuộc cô trông như thế nào.

Cuối cùng cũng nghe được âm nhạc chuyển ngoặt, ba đôi trên sân khấu đều xoay người.

Khuôn mặt mối tình đầu nổi tiếng ở đại học A của Hàn Hi lập tức khiến Kỷ Duyên Thanh nhìn rõ ràng.

Còn chưa kịp phản ứng, tiếng huýt sáo đã thổi ra ngoài.

Có lẽ là tận mắt nhìn thấy còn đẹp hơn so với trong dự liệu, tiếng huýt sáo này còn rất phối hợp.



Buổi tối hôm đó sau đó còn xảy ra rất nhiều chuyện thú vị, ví dụ như một người phụ nữ không biết tên không cẩn thận hắt rượu vang đỏ vào một vị lãnh đạo thường xuyên xuất hiện trên ti vi ở thành phố A, một lần thu hút sự chú ý của toàn trường. Ví dụ như phần khiêu vũ kết thúc không bao lâu, mạch điện trong sân khấu xảy ra chút vấn đề, toàn trường mất điện ba phút, lặng ngắt như tờ.

Lại ví dụ như, cho đến khi tiệc tối kết thúc, người trong hội trường đều không đợi được Kỷ Duyên Thanh lộ diện. Chỉ chờ đến lời xin lỗi của trợ lý của anh.

Kỷ Duyên Thanh kiêu ngạo cho mọi cười leo cây...

Mười một giờ tối, Lâm Hách đưa Hàn Hi đến dưới lầu ký túc xá nữ.

Dưới lầu vừa vặn có người đang thổ lộ, bày đầy nến và hoa hồng. Một đám không biết là sinh viên năm nhất hay năm hai làm thành một vòng, chật như nêm cối.

Hàn Hi nhìn thấy một nam sinh gầy yếu từ khe hở đầu người, cầm một bó hoa hồng lớn và một chiếc nhẫn, quỳ một gối trước mặt một nữ sinh nói gì đó. Người vây xem nhao nhao ồn ào, vừa vỗ tay vừa thét chói tai.

Một tay nữ sinh kia che miệng, không ngừng gật đầu, xem ra cảm động muốn chết.

"Không phải là em không thích loại khoa trương này sao?" Lâm Hách chú ý tới Hàn Hi vẫn kinh ngạc nhìn đám người huyên náo phía trước.

Lúc hai người vừa mới xác định quan hệ, thái độ của Hàn Hi đối với anh ta vẫn không nóng không lạnh như trước. Để thu hút sự chú ý của cô, anh ta cũng từng tỉ mỉ chuẩn bị một bữa tiệc hoa hồng như bây giờ.

Anh ta tìm cớ hẹn cô đến một nhà hàng. Dọn dẹp trước, bảo tất cả nhân viên công tác trang trí toàn bộ nhà hàng bằng hoa hồng đỏ, cuối cùng còn đẩy tới một cái bánh ngọt hoa hồng khi bọn họ sắp kết thúc bữa cơm.

Tóm lại, đêm đó phóng ánh mắt nhìn khắp nơi đều là hoa hồng đỏ.

Lúc đó Hàn Hi rất phối hợp, sau đó lại thẳng thắn nói với anh ta rằng cô không thích khoa trương như vậy, không thích để cho mọi người đều biết chuyện của hai người.

Từ đó về sau, anh ta chưa từng làm chuyện như vậy nữa.

Hàn Hi nghiêng đầu nhìn anh ta: "... Chỉ là đột nhiên nhớ tới lúc chúng ta mới ở bên nhau."

"Em nói tới buổi tối hoa hồng ở nhà hàng kia?" Lâm Hách nhớ tới thì buồn cười, "Bây giờ nghĩ lại thật đúng là ngây thơ."

Đúng là tuổi trẻ, đổi lại là Lâm Hách hiện tại, cho anh ta thêm tám lá gan cũng không làm được.

Ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lẽo chiếu xuống như thác nước, cả người Hàn Hi bị ánh trăng chiếu sáng. Trong ánh mắt nhàn nhạt như ngày thường chứa đầy ánh trăng dịu dàng, có loại lực hấp dẫn trí mạng, làm cho Lâm Hách hoảng hốt thất thần.

Từ năm đó khi anh ta ngẫu nhiên đi ngang qua sân thể dục, nhìn thấy cô bị mặt trời chói chang phơi nắng đến nỗi hai gò má hơi phiếm hồng trên sân huấn luyện quân sự, anh ta đã biết mình sẽ thua trên người cô gái này.

Lâm Hách không kìm lòng được mà khom lưng về phía trước, cúi đầu hôn lên.

Hàn Hi không nhúc nhích, ngoan ngoãn phối hợp với động tác của Lâm Hách. Cả người tự giác dựa vào trong ngực anh ta, hai tay ôm lấy cổ Lâm Hách, hô hấp hơi dồn dập, động tác vuốt ve mang theo ẩm ướt mập mờ.

Cứ như vậy thân mật nửa ngày, Lâm Hách mới không nỡ buông Hàn Hi ra.

"Muộn rồi, mau lên đi." Dứt lời, anh ta chưa từ bỏ ý định mà đưa tay nhéo mặt cô, "Chờ hai ngày nữa em thi xong sẽ dẫn em ra ngoài chơi."

"Được."

Hai người tiếc nuối chia tay.