Lục Hành nhướng mày nhìn tôi:
"Anh họp, em làm gì thế?"
Tôi ưỡn ngực:
"Sao nào? Anh họp thì em không thể nghe à? Em không chỉ muốn nghe anh họp, sau này anh đi tới đâu em đi tới đó."
Tôi không tin không tìm được Tống Viện Viện.
Ngược lại mắt Lục Hành sáng rỡ, cuối cùng lộ ra nụ cười vui vẻ đầu tiên trong tối nay.
Có cái gì vui mà cười, chẳng lẽ Lục Hành biết kế hoạch tôi muốn mai mối anh với Tống Viện Viện, vì có trợ giúp nên thấy vui vẻ?
Loài người phức tạp ghê!
Lục Hành thật sự đang họp, nghe anh thảo luận online gì mà trí tuệ nhân tạo, tính năng khai phá khiến tôi nhức đầu.
Những thứ này đã khắc vào trong phổi từ hồi tôi gia nhập huấn luyện ở trụ sở chính.
Rốt cuộc Tống Viện Viện ở đâu vậy, đến tột cùng là chỗ nào có vấn đề?
Tôi luôn cảm thấy có gì đó không đúng.
Máy nhận thông tin cũng không đúng, bất kể tôi gửi cho trụ sở cái gì cũng chỉ có một câu trả lời: "Tâm trạng Lục Hành không tốt, đi dỗ hắn đi."
Mà Lục Hành cũng không đúng luôn.
Anh điều chỉnh webcam, nửa người trên ngồi thẳng họp nhưng hai cái tay làm loạn.
Một lúc thì sờ mặt tôi, một lúc lại móc ngón tay út của tôi.
Thậm chí còn cởi mấy cái nút áo phía dưới áo sơ mi, dùng mắt ra hiệu cho tôi.
Cảm giác kỳ quái xông tới, không có máy tiếp nhận thông tin giải thích, tôi không nói rõ được đây là cảm giác gì.
Loài người nhiều hành động thật đấy!
Liên tiếp ba ngày, tôi giống như đồ trang sức trên người Lục Hành vậy, anh đi tới đâu tôi đi tới đó.
Đừng nói Tống Viện Viện là người khác giới, ngay cả việc mua gà với cá anh cũng công khai.
Tôi cuối cùng ý thức được việc này không thuận lợi, theo anh cũng vô ích, định sử dụng biện pháp thứ hai.
Lục Hành tiến tới cạnh tôi nói anh phải đến công ty lấy tài liệu.
Tôi khoát tay tỏ vẻ đã biết, không định đi cùng anh.
"Mấy ngày trước còn bám dính lấy anh, hôm nay hoàn toàn vứt bỏ? Dù sao cũng có cơ bụng của các anh khác có thể hấp dẫn em gái như em đúng không?"
Máy nhận thông tin vừa lúc kêu lên inh ỏi:
"Đi công ty cùng Lục Hành."
Trên đường đến công ty, tôi nghĩ đến KPI của tôi, mặt mày ủ dột. Thỉnh thoảng Lục Hành nghịch điện thoại, ngay thời điểm hắn nghịch điện thoại, máy nhận thông tin vang lên thông báo:
"Ngồi gần Lục Hành chút, nắm cánh tay hắn."
Bây giờ trụ sở phân công công việc cụ thể vậy à?
Tôi nhích lại gần Lục Hành, trên cửa sổ xe phản chiếu khóe miệng khẽ nhếch lên, cùng với màn hình điện thoại của anh.
Có thể lờ mờ thấy mấy chữ: "Gần một chút" "Cánh tay".
Tôi chợt quay đầu nhìn Lục Hành, anh không thể hiện gì.
Tôi lại gần trong ngực anh nhìn điện thoại. Thứ tôi không nghĩ đến trên màn hình.
Người nói chuyện với Lục Hành, chú thích là "Viện Viện"!