Chương 2

Lục Hành đẹp trai lại nhiều tiền, cũng là người có tính cách tự tin .

Đáng tiếc thủ tục nhận chức của tôi là chỉ cầu vinh hoa phú quý, không tìm kiếm một chút chân thành nào.

Tên mã chương trình của tôi là sự nghiệp, không phải yêu đương mù quáng.

Tôi theo Lục Hành trở về nhà, dọc đường đi, tôi cũng chẳng phát hiện bất kỳ dấu vết liên quan tới Tống Viện Viện.

Thật là hiếm thấy.

Sau khi về nhà, Lục Hành lôi tôi đi đo nhiệt độ cơ thể.

Kéo một cái, tôi vô tình đυ.ng trúng cơ bụng của anh, tôi vội vã bỏ tay xuống, lại bị anh nắm lấy, đặt ở bụng.

"Em muốn sờ cứ sờ, lo lắng cái gì?"

Nếu không phải anh nói trước đó tôi phát sốt, dễ để lại hậu dị chứng.

Tôi đặt câu hỏi với trụ sở chính, có phải Lục Hành muốn mắng đầu óc tôi có vấn đề mà không tiện nói thẳng không.

Nhiều lần nhấn mạnh với trụ sở, mặc dù tôi là trí tuệ nhân tạo, nhưng không thấp hơn trí tuệ con người chút nào, xin trụ sở tin tưởng tôi có thể hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc.

Tiếc rằng trụ sở không trả lời tôi.

Tôi nhìn Lục Hành bận trước bận sau, do dự không biết có nên nói sự thật cho anh biết hay không.

Tôi phát sốt chỉ có một tình huống, chính là thời gian sạc điện quá dài khiến hiệu suất pin hư hỏng, không có cách nào hạ nhiệt. Xét thấy CPU của tôi đã phát nóng, vì thế tương lai tôi chỉ tỏa ra một loại trạng thái lạnh thấu tim.

Nhìn bộ dáng anh cầm điện thoại nghiêm túc trao đổi với bác sĩ, tôi cũng không tiện cắt ngang, nhàm chán lật loạn sách trên giá sách.

Toàn bộ đều là nghiên cứu liên quan đến trí tuệ nhân tạo.

Đọc mấy cái sách nghiên cứu này hả, trực tiếp hỏi tôi có phải tốt hơn không?

Tôi nhìn phòng sách một chút, Lục Hành nói điện thoại hơn hai tiếng đồng hồ, nói cái gì vậy.

Không phải cùng Tống Viện Viện nấu cháo điện thoại đấy chứ.

Phải ha!

Trong thiết bị liên lạc của Lục Hành, nhất định có dấu vết của Tống Viện Viện, chỉ cần tôi nghiêm túc tìm, sẽ tìm được ngay.

Cuối cùng Lục Hành đã nói điện thoại xong, sờ đầu tôi:

"Có phải trí tuệ em đói bụng lắm không?"

Nói xong Lục Hành đi xuống phòng bếp ngay.

Tôi tiếp tục gửi tin cho trụ sở chính: "Xin lãnh đạo yên tâm, nam chính vừa mới công nhận tôi là trí tuệ."

Trụ sở vẫn không trả lời.

Buổi tối, nhân lúc Lục Hành nấu cơm, tôi mở máy tính với điện thoại của anh ra, muốn tra một chút thông tin.

Trái lại điện thoại rất dễ mở, ngón tay tôi quẹt lên là xong.

Chẳng qua máy tính này, sao còn cài mật khẩu nữa?

Mật khẩu gợi ý là ngày kết hôn của tôi và Lục Hành.

Tôi thông qua máy nhận thông tin hỏi trụ sở ngày kết hôn, chưa đợi được trụ sở thông báo, lại chờ được Lục Hành.

Lục Hành dựa vào cửa, nắng chiều ngoài cửa sổ vừa vặn chiếu vào gò má của anh, khiến tôi nhìn không rõ nét mặt.

"Sao không tiếp tục đi?"

Tôi cười ha ha không biết nói gì, Lục Hành cũng không quấy rầy quá nhiều, đề cập đến chủ đề khác:

"Ngày này tháng sau là kỷ niệm ngày cưới của chúng ta, em định làm gì?"

Nghe thấy Lục Hành tự nói câu trả lời, tôi vội vàng nhập vào máy tính, không chú ý Lục Hành rời khỏi tôi lúc nào.

Lần này máy nhận thông tin từ trụ sợ mới khoan thai trả lời, chẳng qua không liên quan mật mã máy tính, là một câu khác:

"Tâm trạng Lục Hành không tốt, đi dỗ hắn đi."

Trang thiết bị của trụ sở đúng là ngày càng phát triển, hiện tại còn làm ra chức năng dò xét cảm xúc con người.

Không chỉ như thế, còn kèm theo biểu đồ phân tích ánh mắt Lục Hành, là biểu đồ thống kê hình quạt, phân tán ba phần oán trách ba phần tủi thân và bốn phần khó chịu.

Lúc ăn cơm, Lục Hành không nói gì, lặng lẽ gắp thức ăn cho tôi.

Ở chỗ Lục Hành không nhìn thấy, tôi đang điên cuồng ném bom thông tin cho trụ sở, hỏi làm cách nào để nhanh nhận thưởng cuối năm.

Nhanh chóng nhắm vào thành tích, tôi nhất định phải kiên trì tới cùng!

Điện thoại hay máy tính đều không có dấu vết của Tống Viện Viện, bọn họ liên lạc như thế nào nhỉ.

Máy nhận thông tin lặp đi lặp lại một câu nói kia: "Tâm trạng Lục Hành không tốt, đi dỗ hắn đi."

Tôi không thể làm gì khác ngoài bỏ máy nhận thông tin xuống, dùng thủ đoạn để giải quyết*, xoay quanh hỏi Lục Hành:

*曲线救国 - Giống như kiểu đánh du kích, không chống trực tiếp mà gián tiếp, bồi dưỡng lực lượng, kìm chân quấy nhiễu, tranh thủ và bảo vệ thành quả, đôi khi phải hi sinh một thứ gì đó để đổi thứ lớn hơn.

"Anh có quan hệ tốt với người khác giới nào không?”

Lục Hành giương mí mắt nhìn tôi:

"Em cảm thấy như thế nào mới gọi là quan hệ tốt?"

Tôi nhớ lại bộ nhớ chương trình còn sót lại:

"Anh nhìn cô ấy cười anh cũng muốn cười, ánh mắt cô ấy nhìn về phía nào anh cũng sẽ nhìn theo."

Lục Hành múc chén cháo đặt trong tay tôi, hỏi:

"Cái này không phải là những chuyện anh nên làm với em sao?"

Tôi đẩy chén ra, chân thành đề nghị:

"Anh có thể tìm bạn gái trong thời gian dài, không cần tìm bạn gái lâu dài."

Lục Hành cười một tiếng:

"Em vậy mà còn suy nghĩ thay anh."

Tôi dùng sức gật đầu, đương nhiên, đợi Lục Hành ở cùng nữ chính, tôi còn trông chờ anh cho tôi lời khen năm sao. Như vậy danh hiệu thành tích của tôi vẻ vang, nắm chắc phần bình chọn nhân viên ưu tú.

"Rầm", Lục Hành buông đũa, để lại một câu rồi vào phòng sách.

"Anh ăn no rồi, anh đi họp."

Mặc dù máy nhận thông tin không có bất kỳ nhắc nhở nào cho tôi, nhưng tôi cảm thấy tâm trạng anh không tốt.

Nhìn cái chén trống không trước mặt anh, tôi không hiểu, anh đã ăn cái gì mà ngay cả cơm cũng không ăn.

Ăn rồi.

Đi ăn cùng Tống Viện Viện!

Tôi đúng là một tiểu hệ thống thông minh!

Tôi đuổi theo vào phòng sách.