Chương 4: Không có hứng thú với anh

Lục Hành vừa vào công ty đã bị kéo đi họp, lúc gần đi anh vẫn chưa yên tâm, sắp xếp trợ lý Lâm đến tiếp đãi tôi.

Tóm lại là không yên tâm về tôi, muốn tìm người trông chừng tôi, nhân cơ hội tìm Tống Viện Viện?

Bộ nhớ được định dạng có chút nghiêm trọng, tôi nhìn trí tuệ nhân tạo khắp nơi trong công ty, mơ hồ nhớ lại tôi đã từng thấy qua, phát hiện hoàn toàn không nhớ được chi tiết.

Đi đi lại lại một chút, dừng trước một máy chủ có màn hình cấu hình cao.

Thiết bị này nhìn rất cao cấp, kiểu chữ ký bên cạnh thiết bị cũng rất đẹp mắt.

Viết "Tống Viện Viện".

Đối tác họp với Lục Hành, chắc là Tống Viện Viện. Không ngờ rằng là bước đột phá trong công ty.

Tôi thử mở máy, đăng ký vào hệ thống, với kiến thức được đào tạo ở trụ sở nhập mấy thông số, quả nhiên máy tính hoạt động.

Trợ lý Lâm ở một bên vỗ tay khen ngợi:

"Bà chủ, Lục tổng rất coi trọng cái máy này. Tiếc rằng không nhiều người có thể khởi động nó, cô vừa đến đã thành công. Lục tổng biết được nhất định sẽ rất vui mừng."

Tôi hậm hực, đồ của Tống Viện Viện anh liền coi trọng, giấu rất kỹ. May là tôi phát hiện, cũng coi như tôi đã hoàn thành nhiệm vụ.

Tôi cầm máy nhận thông tin gửi báo cáo tiến độ công việc cho trụ sở.

"Tối nay thành công rời khỏi Lục Hành, hy vọng trụ sở có thể mang tôi quay về."

Suy nghĩ nhiệm vụ lần này không hề thoải mái, tôi lại nói thêm một câu:

"Hy vọng lần sau trụ sở có thể sắp xếp tôi chinh phục anh đẹp trai, có cơ bụng đẹp nhất."

Lúc Lục Hành đuổi tới, kiểu tóc có hơi lộn xộn, cả gương mặt ủ rũ như ông lão, tôi nhìn về phía phòng họp, trái lại không thấy bóng người Tống Viện Viện.

Không khỏi tò mò, chẳng lẽ hai người bọn họ cãi nhau? Sao nhìn tâm trạng Lục Hành không tốt vậy.

Máy nhận thông tin gửi tin tới, vẫn là câu nghe đến chán kia, bắt tôi đi dỗ Lục Hành.

Có quá nhiều việc ngày hôm nay, tôi không có động lực để làm việc nghiêm túc, trực tiếp trả lời:

"Không có hứng thú với Lục Hành, sắp xếp hệ thống khác hoàn thành nhiệm vụ đi."

Máy nhận thông tin không gửi thông báo mới.

Lục Hành mang cơm hộp đến phòng làm việc, đặt lên bàn từng phần.

Nhìn thức ăn, tôi thở dài.

Sau khi trở về trụ sở chính, tôi nhất định phải xin sửa chữa nhiên liệu pin, vì gần đây không cung cấp đủ năng lượng, khiến tôi luôn có cảm giác không có sức nói chuyện, thỉnh thoảng choáng váng, cả người suy nhược, thậm chí phải dựa vào thức ăn của loài người để bổ sung năng lượng.

Lục Hành ngẩng đầu nhìn tôi:

"Sao vậy? Không có hứng thú với thức ăn à?"

Kỳ lạ, gần đây tôi có nói không hứng thú với cái khác sao?

Lười trả lời anh, tôi tự mình bắt đầu ăn cơm, tính toán sắp xếp cho tối nay.

Ăn rồi ăn, tôi cũng cảm giác không đúng, bởi vì Lục Hành một mực ngồi sát vào tôi, bóng người anh bao phủ trước người tôi, hơi thở gần như, có chút thấp.

Tôi đưa ngón tay đẩy anh ra, khiến anh cách xa tôi một chút.

Anh một tay cầm ngón tay tôi, một tay đặt lên eo, dùng sức lôi tôi ngồi vào trong ngực anh.

Anh hôn tôi.

Cực kỳ dùng sức.

Chương trình trong não tôi giống như đột ngột ngắt kết nối, tạo ra âm thanh mà bổn hệ thống không tài nào nhận ra.

Rốt cuộc Lục Hành cũng buông tôi ra, để tôi ngồi lên bàn.

Hai chân giữ tôi lại, trong khi bàn tay của anh, cởi từng cái nút áo.

Từ dưới lên trên.

Tôi nuốt một ngụm nước bọt, người ngửa về phía sau, bị anh dùng một tay chặn lại.

Và tay kia của anh nắm tay tôi, đặt nó lên áo. Tôi làm theo dưới sự điều khiển của bàn tay to ấy.

Mở nút áo.

Tay tôi đυ.ng phải ngực anh.

Rất nóng.

Tôi không dám nhìn anh, chỉ dám chớp mắt nhìn chằm chằm ngực sắp lộ ra ngoài.

Giọng Lục Hành mang theo sự mê hoặc mà chương trình không cách nào phân biệt được:

"Không có hứng thú với anh?

Thời điểm Lục Hành chuẩn bị tiến thêm một bước, điện thoại hắn đổ chuông, chú thích trên màn hình là Viện Viện.

Lục Hành đưa tay nhận điện thoại, bắt lấy tay tôi từ ngực anh.

Cảm giác ấm nóng đã biến mất.

Tôi ngồi rất sát anh, gần đến nổi nghe được giọng phụ nữ từ bên kia điện thoại.

Người phụ nữ kia kêu anh qua đó một chút, Lục Hành không do dự trực tiếp đồng ý ngay.

Anh vội vàng sửa lại quần áo, xoa đầu tôi, nói với tôi rằng anh phải làm việc, để trợ lý Lâm chở tôi về.

Ngay cả lý do ứng phó với tôi cũng lười tìm.