Chương 163: Sắc mặt dữ tợn muốn gϊếŧ cô

"Chú Thẩm, buổi chiều tôi còn phải đi học, có cái gì cần nói, nói luôn bây giờ không được sao?" Nghiêm Thấm gạt tay lão ra.

Thẩm Tuấn Tài nhìn chằm chằm điện thoại của cô, "Cô lấy đâu ra đoạn video này?"

Nghiêm Thấm cầm điện thoại kéo ra khoảng cách với lão, không trả lời ngay, "Nếu để người khác biết được số tuổi thật của cô ấy, cho dù đối phương tự nguyện hay là không, theo quy định của pháp luật thì đều là cưỡиɠ ɧϊếp, sẽ được tính là......"

"Bốp!" Thẩm Tuấn Tài bất ngờ cho cô một cái tát, nghiến răng: "Dừng xe!"

Tài xế dẫm phanh lại, Nghiêm Thấm bị nhào về phía trước, nhưng cũng không để ý.

"Anh xuống xe trước đi." Thẩm Tuấn Tài nói với tài xế.

Là tài xế riêng của Thẩm Tuấn Tài, đã ở bên cạnh lão nhiều năm như vậy, biết những điều mà ít người biết về lão ta, tự nhiên cũng hiểu lời này có ý gì.

Cửa xe mở ra lại đóng lại, bên trong xe chỉ còn lại hai người Nghiêm Thấm và Thẩm Tuấn Tài.

"Tôi đã coi thường cô rồi." Thẩm Tuấn Tài âm trầm nói.

"Là công dạy dỗ của chú Thẩm, hơn một năm qua, chú Thẩm đã dạy tôi rất nhiều." Cô nói, "Nếu tôi xảy ra chuyện gì, tôi nghĩ một khi anh Dịch An biết được chân tướng sự việc, nhất định sẽ đau đớn muốn chết, anh ấy là đứa con trai yêu quý duy nhất của chú Thẩm, đương nhiên chú Thẩm sẽ không muốn anh ấy xảy ra chuyện gì, đúng không? Nói đến đoạn video này.....Tôi cũng sẽ đăng lên các trang internet lớn. Tôi nghĩ sự việc liên quan đến Trần Mộng Kỳ, tất cả mọi người đối với chuyện này nhất định sẽ cảm thấy hứng thú."

Thẩm Tuấn Tài bóp chặt chiếc cổ mảnh khảnh của cô, "Cô còn dám uy hϊếp tôi!"

"Khụ--" Sắc mặt Nghiêm Thấm đỏ lên, thanh âm đứt quãng, nhưng vẫn tiếp tục nói: "Gϊếŧ tôi, video, sẽ, bị, tuôn, ra....."

Thẩm Tuấn Tài không nghĩ tới, một cô gái không khác món đồ chơi là bao, từ trước đến nay vẫn luôn nghe lời, thế nhưng giờ đây có gan dám tính kế với lão.

Không, kế hoạch của cô ta có lẽ đã sớm bắt đầu rồi.

"Nửa năm trước, cô đã chờ đợi đến ngày hôm nay." Sắc mặt Thẩm Tuấn Tài dữ tợn muốn gϊếŧ chết cô.

Nửa năm trước?

Nghiêm Thấm cười lạnh, nửa năm sao mà đủ?

"Cô muốn gì?!" Thẩm Tuấn Tài thả tay ra, quyết định giải quyết ổn thoả phía cô trước, rồi khi lấy được đoạn video, lúc đó.......Lão sẽ cho cô biết, cái giá phải trả khi đối nghịch với lão là gì!

"Giấy tờ cân cước của tôi, và những đoạn video ông quay." Cô ho khan một lúc, sau đó nói một mạch yêu cầu của mình.

Thẩm Tuấn Tài vuốt mặt cô, nhắc nhở: "Nhưng cô chỉ có một đoạn video."

Nghiêm Thấm mỉm cười: "Nhưng một đoạn video dơ bẩn này, có thể huỷ hoại hoàn toàn hình tượng chính trực mà ông xây dựng bao lâu nay, không phải sao?"

Và huỷ hoại tất cả những công việc kinh doanh mà lão ta hết lòng gây dựng.

Hai người giằng co hồi lâu, cuối cùng Nghiêm Thấm lấy được thứ cô muốn và sự.....Tự do.

Còn về đoạn video kia......Liệu đó có phải là cái chuôi mà lão ta nắm chắc hay không, trong thời gian tới, ai mà biết được.

Mắt Nghiêm Thấm nhìn chiếc xe ô tô rời đi, cười chế nhạo.

EDITOR: Đào Phùng Lan Phương

"Đã xảy ra chuyện gì?"

Thẩm Dịch An học xong tới tìm cô, nhìn cô đeo khăn quàng cổ, còn đeo thêm khẩu trang kín mít, đến dưới chung cư vẫn còn không cởi ra. Anh vươn tay muốn giúp cô gỡ xuốnng, nhưng cô gái nhỏ lại tránh né tay của anh.

Thẩm Dịch An ngưng mắt, nắm lấy bàn tay nhỏ của cô kiên trì không chịu cởi, sau đó nhìn thấy chiếc cổ trắng nõn và gò má cô xuất hiện dấu tay chói mắt.

Nghiêm Thấm lại đeo khẩu trang lên một lần nữa, sau đó ôm eo anh, gò má dán trên ngực anh, không nói một lời.

Thần sắc Thẩm Dịch An ngưng trọng, ôm cô đến sô pha, "Ai làm?"

Cô vẫn không nói lời nào, anh sốt ruột, giọng nói nặng nề hơn một chút, "Anh đang hỏi em!"

Nước mắt cô gái nhỏ lập tức "Tí tách" rơi xuống, "Anh còn mắng em nữa."

"Không mắng em." Anh rút khăn giấy lau nước mắt cho cô, "Sao lại thành như vậy? Ai động tay với em?"

Cô vẫn không muốn mở miệng, anh đành suy đoán, nhưng không có chút manh mối nào.

Sau một lúc lâu, cũng chỉ có thể suy sụp thở dài, đi lấy cho cô chiếc khăn nóng.

"Đau." Cô nằm trên đùi anh, mềm mại làm nũng.

"Chỉ trong một buổi chiều em đã biến thành như vậy, không thể tự bảo vệ được mình, hả?" Anh cúi đầu, ngón tay gõ nhẹ lên trán cô.

"Em không thể đánh trả." Cô nhỏ giọng nói.

Hàng lông mi dày khẽ chớp, đôi mắt lấp lánh nhìn anh một cái, lại nhanh chóng dời đi.

Trong lòng Thẩm Dịch An nảy sinh một suy đoán lạ lùng, ".......Chuyện này, có liên quan tới anh?"

"Bọn họ không cho anh và em ở bên nhau." Cô ngồi dậy, cánh tay mảnh khảnh ôm lấy cổ anh, gò má đặt trên vai anh, giọng nói rầu rĩ, vô cùng đáng thương: "Em không muốn rời khỏi anh."

Thẩm Dịch An ôm chặt cô, "Thế nên, là ba mẹ anh tìm người......"

Cô cái gì cũng không nói, chỉ ôm anh, cơ thể nhỏ nhắn gầy gò nép vào trong ngực anh, như một con vật nhỏ bị uỷ khuất, chỉ có từ anh mới khiến cô có cảm giác tìm được nơi trú ẩn.

"Thực xin lỗi." Anh nói.

Đầu Nghiêm Thấm ở cổ anh cọ cọ.

Im lặng chính là vũ khí sắc bén nhất, mới có thể khiến chàng trai vì cô mà chống lại cả thế giới.

"Thực xin lỗi." Anh ôm cô gắt gao trong lòng, lại nói một lần nữa.

Nhưng là, mặc dù trong đôi mắt thuỵ phụng của Thẩm Dịch An đều mang vẻ áy náy và xin lỗi, ngược lại biểu cảm của Nghiêm Thấm không thấy một chút gì cảm động, chỉ có thờ ơ và lạnh nhạt.

"Anh Dịch An, em đói rồi." Cô nhỏ giọng nói.

Gần chung cư cũng không có cái gì ăn, Thẩm Dịch An dừng một chút, nói: "Anh đi siêu thị gần đây mua ít đồ."

Khi anh đứng dậy định đi, Nghiêm Thấm giữ lại tay anh, nói: "Em cũng muốn đi."

Hiện giờ Nghiêm Thấm muốn gì, Thẩm Dịch An đều đáp ứng, "Được."

Từ chung cư đi bộ hai mươi phút sẽ có một siêu thị lớn, Nghiêm Thấm đeo khẩu trang, được anh nắm tay, ngoan ngoãn đi bên cạnh anh.

"Chúng ta có thể mua ít kem được không"

Cô đứng trước tủ kem, nhìn đứa bé đang đứng bên cạnh mẹ mua kem, dừng chân.

Thẩm Dịch An nhìn chiếc xe đẩy vẫn còn trống không, lại nhìn nhìn vẻ mặt chờ mong của cô gái nhỏ: "Trời lạnh, ăn lạnh vào người không tốt."

Cô xoè tay ra thương lượng với anh, khuôn mặt nhỏ nhắn to bằng lòng bàn tay chỉ lộ ra đôi mắt như nai con: "Em chỉ mua sáu.......tám......chín, chín cái, mỗi ngày ăn một cái, được không?"