Chương 164: Mmm mmm mmm......Không cần

Thẩm Dịch An không có cách nào từ chối cô, "Lát nữa rồi mua."

Nghiêm Thấm vô cùng vui vẻ đi theo anh mua đồ, từ nhỏ Thẩm Dịch An chính là đại thiếu gia không gần phòng bếp, đối với lần mua sắm này là chuyện mới lạ. Nhưng anh chính là như vậy, bất kể bản thân trở thành loại mới lạ nào, chỉ cần bên cạnh có người cần mình chăm sóc, rất mau đi vào quỹ đạo.

Hai người mua không ít rau và thịt và một chút đồ ăn nhanh, thời điểm đi đến khu vực thuỷ hải sản, Nghiêm Thấm không dám tiếp tục đi về phía trước.

Thẩm Dịch An đi xa hai ba mét mới phát hiện cô gái nhỏ vẫn đứng chỗ cũ, quay đầu lại: "Mệt sao?"

Nghiêm Thấm chỉ chỉ đường anh đi, bên trong tủ kính là tôm, cua, và các loại sinh vật bơi qua bơi lại. Cô có cảm giác giây tiếp theo nhũng thứ này sẽ bò trên da mình, toàn thân vô thức nổi da gà.

"Chúng ta cũng phải mua những thứ này sao?" Cô hỏi.

Thẩm Dịch An gật đầu.

Nghiêm Thấm do dự, sau đó lui lại một bước, cái đầu lắc lắc như củ tỏi: "Mmm mmm mmm......Không cần."

Từ nhỏ cô đã không thích những sinh vật bơi bơi trong nước, không, không phải không thích, mà là sợ hãi, cô sợ hãi những sinh vật sống trong nước này, dù cho nó có vô hại hay đáng yêu, một chút đồ hải sản nấu chín cũng coi là chấp nhận được.

"Bình bịch."

Trong lúc Thẩm Dịch An đang khó hiểu, một đứa bé trai bụ bẫm khoảng sáu bảy tuổi chạy đến đây, vẻ mặt hưng phấn nhìn vào tủ kính, sau đó động tác thoăn thoắt vớt một con cá lên, vui sướиɠ kêu mẹ: "Mẹ, mẹ, cá cá, con bắt được một con cá."

Mẹ của đứa bé trai cách khá xa, đứa bé chia sẻ chiến tích không được ai công nhận, lập tức quay sang Nghiêm Thấm đứng gần mình nhất, bé là một đứa trẻ có tính cách hiếu động, giơ giơ con cá vẫn còn đang quẫy đuôi đi đến trước mặt Nghiêm Thấm: "Chị, chị, xem này....."

"A." Cô gái nhỏ bị hù sợ, đặc biệt là đuôi cá đã chạm lên mu bàn tay của cô, nhanh chóng chạy trốn ra sau lưng Thẩm Dịch An.

Thẩm Dịch An ngẩn ra một lúc, sau đó mới phản ứng lại, hoá ra cô sợ những sinh vật trong nước.

Cô gái nhỏ ngang ngược kiêu ngạo, lá gan lớn như vậy. Giờ phút này lại sợ hãi trốn sau lưng anh.

Đứa bé trai bị tiếng hét của cô doạ sợ, ôm cá ngồi phịch xuống đất, "Oa" một tiếng khóc lên.

Mẹ đứa bé từ xa chứng kết toàn bộ, có chút dở khóc dở cười, nâng đứa bé dậy đồng thời thả cá lại, nói xin lỗi với Nghiêm Thấm: "Ngại quá, đứa nhỏ nhà tôi hơi nghịch ngợm, doạ đến cô rồi."

Nghiêm Thấm vẫn đang trốn sau lưng Thẩm Dịch An, thò ra cái đầu nhỏ: "Không có việc gì."

Thẩm Dịch An dắt cô gái nhỏ đi ra khỏi khu vực thuỷ hải sản, "Sợ?"

Cô gái nhỏ vẫn còn mạnh miệng: "Mới không có."

Thẩm Dịch An: "Vậy.....Đi mua hai con cá?"

Nghiêm Thấm phồng má, "Hừ."

Thẩm Dịch An cười khẽ, sờ sờ đầu cô: "Đi mua kem?"

Lúc này cô mới lấy lại được hứng thứ.

EDITOR: Đào Phùng Lan Phương

Đến lúc thanh toán, Thẩm Dịch An lấy thẻ ngân hàng, nhân viên thu ngân quẹt hai lần vẫn không được, nhắc nhở: "Tiên sinh, thẻ ngân hàng này.....Không dùng được, ngài có thẻ ngân hàng nào khác không?"

Thẻ của anh đã bị khoá.

Khi Nghiêm Thấm đang xếp hàng, phát hiện đứa bé vừa rồi đang ở phía sau, cô và bà mẹ đứng nói chuyện với nhau, không để ý sự việc bên này.

Thẩm Dịch An đành lấy thẻ ngân hàng trường học gửi tiền thưởng ra thanh toán.

Trên đường về, hai tay Thẩm Dịch An đều cầm túi đồ, Nghiêm Thấm lại muốn nắm tay anh, "Anh không thể nắm tay em sao?"

Thẩm Dịch An nhấc hai túi trong tay, đáp án rất rõ ràng.

"Em có thể giúp anh cầm một túi." Cô nói.

Cả hai túi anh xách đều không nhẹ, sợ cô mệt, đành nói: "Khi nào về rồi nắm."

Nghiêm Thấm mím môi, nhỏ giọng: "Nhưng em muốn nắm tay anh."

"Đừng làm nũng." Anh nhẹ nói đồng thời hôn lên trán cô.

Trong thang máy chung cư cũng không có người, chỉ có hai người bọn họ.

Đồ mua về đều đặt dưới chân, một tay chàng trai ôm người vào lòng, cánh tay mảnh khảnh của Nghiêm Thấm vòng ở cổ anh hôn môi.

"Có camera." Môi răng tách ra, anh nhắc nhở cô.

Cô nói: "Chỉ quay được mặt của anh thôi."

Hiện tại cô đang đưa lưng về phía camera.

Thẩm Dịch An dừng lại, cười khẽ, giọng nói vừa trong sáng lại có chút khàn khàn, cắn một ngụm lên cánh môi cô: "Thật hư."

Cô đã sớm tính toán rõ ràng, khó trách to gan như vậy, không chút cố kỵ.

Cô rất đắc ý.

"Đinh ——"

Thang máy mở ra, một tay Thẩm Dịch An xách hai cái túi, tay còn lại ôm cô, "Đi mở cửa."

Lúc này cô mới từ ngực anh tách ra, sờ soạng nửa ngày mới tìm được chìa khoá trong túi anh.

Máy sưởi trong nhà rất ấm, vào bên trong, Nghiêm Thấm dẫn đầu cởϊ áσ khoác, nằm trên sô pha đung đưa chân nhỏ, nhìn Thẩm Dịch An sắp xếp đồ vừa mua.

Trong túi đồ ăn vặt, Thẩm Dịch An nhìn thấy một hộp kẹo cao su, tiện tay mở ra, lại là—

Bαo ©αo sυ.