Chương 162: Tôi muốn cùng chú Thẩm nói một điều kiện

Thẩm Dịch An vuốt mái tóc dài của cô, không hề trải qua bất kỳ thuốc hoá học uốn nhuộm nào, mềm mại mượt mà.

“Ngủ ngon không?” Anh hỏi.

Nghiêm Thấm gật đầu: “Ừm.”

Thẩm Dịch An nâng bữa sáng trong tay lên: “Sẽ lạnh, ăn điểm tâm trước đi.”

Hai người đi tới bàn đá bên hông ký túc xá, người qua người lại, sự kết hợp trai xinh gái đẹp luôn dễ dàng thu hút ánh mắt mọi người qua đây.

Lượng cơm cô ăn không nhiều, ăn một chút rồi uống sữa bò, nhìn anh cười.

Tâm tình của cô nhìn qua rất tốt, đôi mắt cười rộ lên sẽ cong cong, đặc biệt làm tâm người ngứa ran, “Anh Dịch An, ăn.” Cô đưa bữa sáng cho anh, muốn anh ăn.

Thẩm Dịch An không từ chối.

“Ngày hôm qua…….Chú dì có trách anh Dịch An không?” Cô hơi hơi nghiêng đầu hỏi.

Động tác ăn của Thẩm Dịch An dừng lại, mặc dù chỉ trong nháy mắt, nhưng đã bị cô bắt được, anh nói: “Không có, bọn họ đều rất thích em.”

Rất thích cô sao?

Nghiêm Thấm cười, “Ừm, em biết dì chỉ là không có cách nào chấp nhận ngay.”

Thẩm Dịch An nhìn khuôn mặt tươi cười ngây thơ của cô, trong lòng thực sự có chút nặng nề, bởi vì ngay cả ba anh, người anh cho rằng sẽ chấp thuận, cũng sẽ phản đối kịch liệt như vậy, “Thấm Thấm.” Anh nhẹ giọng nói: “Kỳ nghỉ đầu tiên trở về căn hộ cùng anh được không?”

Thẩm gia, tạm thời không thể trở về.

Nghiêm Thấm gật đầu, không hỏi thêm, điều này khiến cho Thẩm Dịch An yên tâm, nếu cô hỏi cái gì, anh thật sự không giải thích được.

Thẩm Dịch An hôm nay không có tiết học buổi sáng, vì vậy anh theo cô đến lớp học.

Trong lớp bất ngờ xuất hiện một chàng trai có giá trị nhan sắc cao, ngoại hình ưa nhìn. Tất cả các học sinh đi ngang qua sẽ đổ dồn ánh mắt về phía anh, nhưng trong mắt chàng trai duy nhất chỉ có cô gái nhỏ bên cạnh. Ánh mắt chỉ nhìn thẳng, làm những nữ sinh muốn đến gần chỉ có thể lùi bước.

Doãn Kinh Mặc đi vào trường, hắn có thời khoá biểu của Nghiêm Thấm. Hai người hôm nay sẽ học cùng tầng, chờ đến khi hắn phản ứng lại đây, phát hiện bản thân đã chạy đến lớp học của cô rồi.

Vì tỏ tình cách đây không lâu, Doãn Kinh Mặc và Nghiêm Thấm đã gây ra tiếng vang không nhỏ trong trường. Lúc này hắn đứng trước cửa lớp, bị một sinh viên nhận ra, trước khi bước vào giảng đường, anh ra hét lớn: “Nghiêm Thấm, bạn trai cậu đến.”

Dựa theo bình thường, chuyện như vậy sẽ nhiều ít có giọng nói ồn ào truyền tới, nhưng giờ phút này mọi người trong phòng học mỗi người một biểu cảm khác nhau.

Ngoài cửa là bạn trai, vậy người ngồi bên cạnh……Là ai?

Tầm mắt Thẩm Dịch An nhìn về phía cửa lớp, Doãn Kinh Mặc cũng nhìn thấy Nghiêm Thấm ngồi bên cạnh Thẩm Dịch An, cằm căng chặt quay người rời đi.

Thẩm Dịch An nhìn hướng hắn rời đi dừng một chút, không nghĩ sẽ vừa vặn gặp ở đây.

Nghiêm Thấm cúi đầu, đang nhắn tin cùng Cao Tĩnh Đàn, như là chưa nghe được những chuyện vừa xảy ra.

Nam sinh vừa gọi Nghiêm Thấm đi vào nhìn thấy Thẩm Dịch An ngồi cùng Nghiêm Thấm, sờ sờ gáy, thầm mắng một câu gặp quỷ, đúng là lắm miệng.

Giáo viên cầm giáo án bước vào, Nghiêm Thấm vẫn còn cúi đầu gửi tin nhắn.

“Học.” Thẩm Dịch An nhắc nhở cô gái nhỏ.

Nghiêm Thấm nghiêng qua, nhỏ giọng nói với anh: “Anh giúp em nghe một lát, em có chút việc.”

Giúp cô nghe một lát?

Thẩm Dịch An liếc mắt nhìn cô một cái, lần đầu tiên biết được có loại yêu cầu này.

Nghiêm Thấm tiếp tục gửi tin nhắn, Cao Tĩnh Đàn vừa nhận được video lập tức gửi tới cho cô, Nghiêm Thấm đeo tai nghe không dây, dùng sách che lại, bấm mở video, khoé môi khẽ nhếch: Cám ơn.

Cao Tĩnh Đàn: Cậu tiêu tiền, tôi chỉ tiện tìm một người mà thôi, nhưng chính xác thì cậu tiêu số tiền lớn như vậy để làm gì, rốt cuộc cậu muốn làm gì? Cậu với thứ đồ cũ này có thù oán?

Nghiêm Thấm: Ừ.

Cao Tĩnh Đàn gửi một biểu tượng cảm xúc cũng không nói thêm gì.

EDITOR: Đào Phùng Lan Phương

Một hồi trò chuyện này xong, chương trình học cũng qua một nửa, khi ngẩng đầu, Thẩm Dịch An ngồi bên cạnh cô đang ghi chép bài học vào vở của cô, dáng người anh ngồi đó đẹp vô cùng, ngón tay thon dài, cũng rất đẹp.

Nghiêm Thấm chống má nhìn anh, cành cây ngoài cửa sổ đã không còn tràn đầy sức sống, chỉ còn một nửa số lá cây non vẫn lưu lại, khi mặt trời lên cao, ánh sáng không chút kiêng nể dừng trên mặt bàn.

Bao trùm anh một vầng sáng.

Cô nhất thời ngắm đến mê mẩn, đến khi anh cảm thấy được ánh mắt của cô, cô vẫn còn chưa thu lại.

Lông mày Thẩm Dịch An hơi nhướng lên: “Hửm?”

Cô vươn tay về phía anh, Thẩm Dịch An không biết cô muốn cái gì, liền đưa tay cho cô.

Nghiêm Thấm thưởng thức ngón tay của anh, khớp xương rõ ràng so với cô thật bất đồng.

Giữa trưa, Thẩm Dịch An ăn cơm cùng cô xong cũng trở lại trường của mình.

Mà Nghiêm Thấm ở trước thư viện, gặp được…..xe của Thẩm Tuấn Tài.

Hiển nhiên là cố tình ở đây chờ cô.

“Bíp bíp—“

Tài xế ấn còi, xuống xe: “Thấm tiểu thư, xin mời.”

Nghiêm Thấm không muốn gây chuyện ngay trong trường, đành lên xe.

Tài xế lái ra ngoài trường, trên xe, ánh mắt Thẩm Tuấn Tài u ám, không mở miệng nói chuyện.

“Chú Thẩm, buổi chiều tôi còn có hẹn với anh Dịch An, nếu anh ấy không thấy tôi, sẽ rất sốt ruột.” Nghiêm Thấm liếc mắt nhìn cảnh vật ngoài cửa xe, nói.

Tài xế nghe vậy, xuyên qua kính chiếu hậu nhìn cô bằng hai con mắt.

Thẩm Tuấn Tài nheo lại mắt, bỗng nhiên túm chặt tóc cô, kéo tới trước mặt mình, “Kỹ nữ.”

Tóc với da đầu bị kéo căng, Nghiêm Thấm không thể không ngẩng đầu đối diện với lão, chỉ là lần này, từ ánh mắt của cô Thẩm Tuấn Tài không hề nhìn thấy nỗi sợ hãi, mà là cười—

Cười mỉa mai.

“Cô cười cái gì?!” Thẩm Tuấn Tài bóp khuôn mặt nhỏ của cô, bàn tay dùng sức, lưu lại dấu tay trên gò má mềm mại.

Nụ cười của Nghiêm Thấm không thay đổi, “Tôi muốn cùng chú Thẩm nói một điều kiện.”

Thẩm Tuấn Tài như nghe được điều gì nực cười, căn bản không đặt lời nói của cô ở trong lòng, trực tiếp nói với tài xế: “Chỗ cũ.”

Tài xế: “Vâng.”

Nghiêm Thấm siết chặt bàn tay, nhanh chóng lôi ra đoạn video bật lên.

Thẩm Tuấn Tài nghe được âm thanh, bỗng nhiên quay đầu lại.