Chương 161: Bị cô mê hoặc tâm trí!

Điều cô muốn, anh cứ như vậy mà đồng ý.

Thời điểm Nghiêm Thấm xoay người đi lên ký túc xá, lúm đồng tiền như hoa hiện ra vẫy tay chào tạm biệt anh.

Quay người lại, nhìn điện thoại không ngừng rung lên, hiển thị tên người gọi là Thẩm Tuấn Tài, nụ cười trên môi Nghiêm Thấm dần nguội lạnh, cô không cúp máy, tắt âm, cứ để nó đổ chuông.

Thẩm gia.

Thẩm Tuấn Tài nhìn cuộc gọi mãi không được kết nối, trong mắt lão tràn đầy vẻ lạnh lẽo tức giận.

Sắc mặt Triệu Nhã Phỉ từ lúc trở về vẫn luôn khó coi, "Tôi đã nói với ông từ lâu, con tiện nhân này không đơn giản, bây giờ làm cho Dịch An mất hồn mất vía, cả nhà cũng không thèm về, giờ ông thoả mãn chưa? Ông muốn thế nào, tôi cũng không muốn quản, nhưng con trai của tôi đừng nghĩ tôi sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra!"

Thẩm Tuấn Tài đã biết bản thân mình bị đùa bỡn, ánh mắt lành lạnh, "Đủ rồi, xem lại bà xem thành cái dạng gì rồi."

Triệu Nhã Phỉ: "Nếu ông quản chặt nửa thân dưới của ông, sự việc cũng không xảy ra đến mức này!"

"Bốp." Thẩm Tuấn Tài không kiên nhẫn đập một tay xuống mặt bàn: "Đủ rồi!"

Triệu Nhã Phỉ cắn răng, dù cho thế nào cục tức này nuốt mãi không trôi.

Khi Thẩm Dịch An trở về, Triệu Nhã Phỉ và Thẩm Tuấn Tài ngồi trên hai chiếc ghế sô pha khác nhau, người giúp việc cũng không có trong phòng khách.

"Ba, mẹ."

"Ngồi." Thẩm Tuấn Tài nói.

Thẩm Dịch An gật đầu và ngồi xuống.

Sau đó, phòng khách lâm vào khoảng im lặng, cuối cùng Thẩm Dịch An là người đầu tiên phá vỡ sự im ắng này.

"Con và Nghiêm Thấm ở bên nhau."

"Mẹ không đồng ý." Triệu Nhã Phỉ một lần nữa nói rõ lập trường của mình.

Thẩm Dịch An: "Con rất nghiêm túc về mối quan hệ này, mong rằng ba mẹ sẽ tôn trọng ý kiến của con."

"Bắt đầu từ khi nào?" Thẩm Tuấn Tài lúc này vẫn rất bình tĩnh: "Anh không chịu xuất ngoại, nhà cũng không thèm về, là vì cô ta?"

Thẩm Dịch An: "Những việc này là một mình con quyết định, không liên quan gì tới cô ấy."

Trong tiềm thức của anh đang bảo vệ cô, tất nhiên sẽ không nói ra cô làm thế nào từng bước từng bước kéo anh hãm sâu vào, cô là bé gái mồ côi không nơi nương tựa, để người khác biết cô ở Thẩm gia nháo loạn, bọn họ sẽ nghĩ gì về cô?

EDITOR: Đào Phùng Lan Phương

Bạn đang đọc bản dịch không đầy đủ, chỉ được đăng tải duy nhất trên truyenhdt.com, truy cập truyenhdt.com DocLyHihi để đọc full chương. Đọc ở truyenhdt.com giúp Editor có động lực ra chương mới.

"Không liên quan, rất tốt." Sắc mặt Thẩm Tuấn Tài mờ mịt đầy khói, là lão đã xem nhẹ cô.

"Hiện giờ con đang bị cô ta mê hoặc tâm trí!" Triệu Nhã Phỉ tức giận, không cách nào tiếp nhận đứa con trai khiến bà luôn tự hào lại trở thành như ngày hôm nay.

Thẩm Dịch An cố gắng sử dụng ưu điểm của Nghiêm Thấm để vãn hồi sự thù địch của ba mẹ mình đối với cô, thậm chí còn lấy ra lý do Nghiêm Thấm không còn ba mẹ để nói, hy vọng có thể thay đổi sự bài xích trong lòng bọn họ. Không nghĩ lại biến khéo thành vụng, Thẩm Tuấn Tài lập tức trầm mặt, "Tôi sẽ cho người sắp xếp thủ tục xuất ngoại cho anh, nếu không muốn học trường Imperial thì học các trường Ive League cũng không khác gì.........Còn trong khoảng thời gian này, thành thành thật thật ở nhà cho tôi."

Thẩm Dịch An nhìn các vệ sĩ xuất hiện phía sau, trên mặt lộ ra vẻ ảm đạm: "Ba, ba đây là muốn giam cầm con sao?"

"Ba con đang muốn con bình tĩnh suy nghĩ lại." Triệu Nhã Phỉ đương nhiên ủng hộ phương pháp cưỡng chế này của Thẩm Tuấn Tài.

Tranh luận, cãi cọ không có kết quả, Thẩm Dịch An bị mang về phòng.

Bóng đêm cô đơn, Thẩm Dịch An đứng bên cửa sổ phòng ngủ, trong đầu không thể nào xua đi bóng hình cô gái nhỏ.

Ngoan ngoãn, ngọt ngào như sữa, khóc thút thít, uỷ khuất, khổ sở, không sợ hãi.......

Nếu không gặp được cô, Thẩm Dịch An sẽ không biết được cảm giác thích một người là như thế nào, trong lòng sẽ ngứa ngáy, có lúc như bị điện giật, tê tê dại dại. Trái tim cứ như bị mang lên thớt nướng, nhưng cảm giác này giống như một loại ma tuý, làm người mê say, gặm nhấm thành nghiện.

Anh thích cô gái nhỏ kia, cũng không biết từ bao giờ cô đã dần dần tiến vào trái tim anh.

Rạng sáng 4 giờ rưỡi, căn biệt thự yên tĩnh.

Trong phòng ngủ tối om, chàng trai xốc chăn từ trên giường đi xuống, hơi hơi vén chiếc rèm, nhìn xuống lầu.

Trong tủ quần áo lấy ra khăn trải giường đã thắt từ trước, thả xuống từ cửa sổ.

6 giờ, người làm trong biệt thự bắt đầu công việc bận rộn, phòng ngủ của Thẩm Dịch An, trừ bỏ cửa sổ mở toang, không còn cái gì khác.

6 giờ 40 phút, dưới toà ký túc xá nữ, đã bắt đầu xauất hiện nữ sinh dậy sớm đến nhà ăn ăn cơm.

Vẫn là một buổi sáng bình thường như bao ngày, dưới toà ký túc xá nữ chưa bao giờ thiếu những chàng trai xum xoe đến đưa bữa sáng, nhưng ngày hôm nay—

Người đưa bữa sáng cực kỳ nổi bật.

Khuôn mặt đẹp trai, dáng người cao thẳng, trong tay cầm hộp cơm và sữa bò, không xem điện thoại, cũng không nhìn xung quanh, chỉ chăm chú chờ đợi.

"Nhìn kìa, anh đẹp trai kia học khoa nào vậy?"

"Đi thôi, cậu nhìn đồ ăn trong tay là biết ngay tới đây đưa bữa sáng cho bạn gái."

Hai nữ sinh đi từ trong ký túc xá ra nhỏ giọng thảo luận.

Cây bạch quả bị gió thu thổi đung đưa, chiếc lá vàng rơi trên áo anh, làn gió lưu lại trên vai anh, sau lưng là vầng hào quang rộng lớn, anh đứng đó mang theo nhu tình dịu dàng.

Trong tay Nghiêm Thấm ôm sách vở, chạy về phía anh, gọi một tiếng "Anh Dịch An" đồng thời cho anh một cái ôm nồng nhiệt, ấm áp.