Chương 160: Ai có mặt mũi nói ra sự thật?

"Đau không?"

Nghiêm Thấm cầm thuốc mỡ, nhẹ nhàng bôi lên mặt Thẩm Dịch An.

Một khuôn mặt thật đẹp, cứ như vậy bị huỷ hoại, không khỏi cảm thấy đáng tiếc.

Thẩm Dịch An tránh đi bàn tay cô vươn tới đây, ánh mắt sâu thẳm: "Em đã cùng hắn nói cái gì?"

Nghiêm Thấm nghi hoặc chớp chớp mắt: "Cái gì?"

Thẩm Dịch An: "Doãn Kinh Mặc."

Nghiêm Thấm nói: "Không phải em nói, em và anh ấy đi đến Doãn gia, mẹ của anh Kinh Mặc đã nhận ra em và anh hôn nhau."

Tuy rằng, kể từ lúc bắt đầu, cô đã biết mọi thứ sẽ phát triển như thế nào.

Cô gái nhỏ ôm anh, gò má dán trên cổ anh, mềm mại nói: "Em đã chia tay với anh Kinh Mặc."

Thẩm Dịch An dừng lại, cụp mắt xuống nhìn cô.

Nghiêm Thấm ngửa đầu, cười ngọt ngào với anh, hôn khoé môi anh, nhưng không cẩn thận hôn phải vị trí bôi thuốc mỡ ban nãy, khuôn mặt nhỏ lập tức suy sụp, đôi lông mày lập tức nhăn lại, "Thật khổ."

Thẩm Dịch An đưa cho cô chai nước trong tay, "Súc miệng."

Sau khi Thẩm Dịch An nhập học, cũng không về nhà, trong lòng Triệu Nhã Phỉ không yên lại tìm tới lần thứ hai, nhìn thấy hai người ôm hôn trong vườn trường, nháy mắt như bị sét đánh trúng.

Ngàn vạn lần bà làm mọi cách để đề phòng, nghĩ rằng con trai mình sẽ không bị Nghiêm Thấm dụ dỗ, nhưng cuối cùng lại vẫn thất bại.

Ánh mắt Nghiêm Thấm thấy được Triệu Nhã Phỉ, trong một giây lập tức thu hồi tầm mắt, đầu lưỡi nho nhỏ vươn ra miêu tả hình dạng môi của anh. Động tác này của Nghiêm Thấm đã kí©h thí©ɧ tới Thẩm Dịch An, ôm cô chặt hơn, như là hận không thể khảm cô vào sâu trong cơ thể mình.

Triệu Nhã Phỉ nhìn con trai mình rơi vào si mê, đồng tử khϊếp sợ mở to, bàn tay cầm túi không kìm chế run rẩy.

Bà sải bước đi về phía trước, kéo Nghiêm Thấm ra khỏi vòng tay Thẩm Dịch An, giơ tay giáng cho cô một cái tát.

"Mẹ!"

Thẩm Dịch An nhìn Triệu Nhã Phỉ bất ngờ xuất hiện, ôm Nghiêm Thấm bảo vệ trong ngực, rũ mắt xuống xem mặt cô.

Da mặt cô gái nhỏ vừa trắng lại mềm, thậm chí còn không thể nhìn thấy lỗ chân lông, nhưng lúc này dấu bàn tay in trên má cực kỳ chói mắt, cô giống như một con mèo nhỏ bị bắt nạt, uỷ khuất nhìn anh chằm chằm, cũng không nói lời nào, nước mắt rơi lã chã.

Mà hành động bảo vệ của anh, càng làm cho Triệu Nhã Phỉ tức giận, bà chỉ vào Nghiêm Thấm, "Cô......"

"Mẹ, là con chủ động ở bên Nghiêm Thấm."

Thẩm Dịch An ôm lỗi lầm về phía mình, "Cô ấy cũng không phải em gái con, giữa chúng con cũng không có quan hệ huyết thống, ba cũng chỉ là giúp đỡ chăm sóc cô ấy."

Anh nói ra những lý do mà Triệu Nhã Phỉ sẽ nói. Không đi du học, anh có thể lý giải là do mẹ anh không muốn anh phân tâm làm chậm trễ việc học. Nhưng hiện tại, nếu Nghiêm Thấm đã chia tay với Doãn Kinh Mặc, anh cảm thấy mình và Nghiêm Thấm ở bên nhau cũng không có cái gì gọi là đường đột.

Nghiêm Thấm được anh bảo vệ trong ngực, liếc mắt nhìn Triệu Nhã Phỉ đang tức hộc máu không thể nói được lý do nào hợp lý, cô cảm tấy thể xác và tinh thần vô cùng thoải mái.

Trong đám người này, ai có mặt mũi để nói ra nguyên nhân thực sự để ngăn không cho con trai họ hẹn hò với cô?

Ai sẽ có mặt mũi dám nói ra sự thật?

Cô ghê tởm lâu như vậy, cuối cùng cũng đợi được ngày cho bọn họ nếm trải mùi vị đó.

"Mẹ không đồng ý!" Triệu Nhã Phỉ tức giận nói.

Thẩm Dịch An mím môi: "Mẹ, con thích cô ấy."

Triệu Nhã Phỉ đối diện vơi ánh mắt khıêυ khí©h của Nghiêm Thấm, không khác gì nuốt phải mẩu bánh mì bị ruồi bọ bâu vào, "Có phải con đã quên cô ta đã làm chuyện gì hay không? Cô ta đã cùng những người đàn ông khác nói chuyện dơ bẩn như vậy?!"

Ở thời điểm mấu chốt, cuối cùng Triệu Nhã Phỉ cũng tìm được một lý do thích hợp để phản đối.

Nói chuyện phiếm....Cuộc đối thoại?

Nghiêm Thấm nghe vậy dừng một chút, liếc mắt nhìn Thẩm Dịch An, thì ra......Triệu Nhã Phỉ đã tổn hại hình tượng của cô trước mặt anh từ lâu rồi.

Nhưng sợ là Triệu Nhã Phỉ nằm mơ cũng không nghĩ đến, chính tai Thẩm Dịch An.......cũng đã nghe được.

"Thẩm gia cùng Tống gia liên hôn, đã là chuyện định sẵn từ đầu, con định mặc kệ phải không?!" Triệu Nhã Phỉ ban đầu phẫn nộ khϊếp sợ dần tìm về được lý trí.

"Con và Tống Tuệ Ninh đã nói rõ ràng, con không có tình cảm với cô ấy." Thẩm Dịch An trả lời.

Triệu Nhã Phỉ không nghĩ tới, ngay dưới mí mắt mình, đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, khó trách, khó trách trước khi Tống Tuệ Ninh xuất ngoại đã từ chối gặp mặt bà.

"Anh Dịch An, em đi về trước." Ở thời điểm hai người giằng co, Nghiêm Thấm nắm nắm tay áo Thẩm Dịch An, thấp giọng nói.

Thẩm Dịch An cúi đầu nhìn cô, nghĩ hai giây: "Anh đưa em về trường."

Nghiêm Thấm mắt nhìn Triệu Nhã Phỉ, nhỏ giọng: "Nhưng mà—"

Thẩm Dịch An nắm lấy tay cô, "Mẹ, trời tối, con đưa cô ấy về."

Triệu Nhã Phỉ nhìn hình ảnh con trai mình ra sức bảo vệ, hận ý đối với Nghiêm Thấm càng nhiều, "Mẹ ở trên xe đợi con, chúng ta cùng về."

Thẩm Dịch An không từ chối.

EDITOR: Đào Phùng Lan Phương

Cổng trường Đại học Tứ Phương, Nghiêm Thấm hỏi Thẩm Dịch An, "Nếu ba mẹ anh Dịch An phản đối, có phải anh Dịch An sẽ không để ý tới em nữa?"

Dọc đường đi, tâm trạng chàng trai vẫn còn nặng nề, nghe vậy thì vuốt ve sợi tóc cô, "Bọn họ rất cởi mở, sẽ không phản đối."

Sẽ không?

Nghiêm Thấm bướng bỉnh nói: "Nếu vẫn phản đối? Nếu bọn họ vẫn phản đối thì sao, có phải anh Dịch An sẽ không để ý tới em?"

Anh nói: "......Không có chuyện đó."

Nghiêm Thấm cười với anh, "Thật không?"

Cô mỉm cười lập tức làm anh cảm thấy thư thái: "Ừm."

Nghiêm Thấm lôi chiếc vòng được giấu sau cổ áo, "Em vẫn luôn đeo bên người."

Là chiếc vòng cổ anh tặng cô.

Thẩm Dịch An nhướng mày, đặt lên giữa lông mày cô một nụ hôn.

Ai nói qua, hôn giữa lông mày, là nụ hôn bày tỏ lòng thương tiếc.

Anh đưa cô đến tận dưới lầu ký túc xá nữ, "Nghỉ ngơi cho tốt, không cần nghĩ gì cả, ngày mai anh sẽ tới tìm em."

Nghiêm Thấm hỏi anh: "Sáng sớm mai, anh Dịch An có tiết không?"

Thẩm Dịch An: "Không có."

"Vậy anh có thể mang đồ ăn sáng cho em không?" Cô nói: "Mỗi buổi sáng đều có nam sinh tới đây đưa bữa sáng."

Thẩm Dịch An dừng lại, bởi vì đây là điều anh không thể chắc chắc.

Anh không chắc chắn đêm nay anh có thể sắp xếp mọi thứ ổn thoả được hay không.

"Không được sao?" Cô gái nhỏ thất vọng cúi đầu, giống như quả cà tím bị phủ sương.

"Được." Anh nói.

(*)霜打的茄子:cà tím sợ lạnh nên một khi bị gặp sương lạnh, vẻ ngoài của nó sẽ giảm đi rất nhiều, thành ngữ được dân gian truyền miệng nhau, cụ thể để miêu tả những người không có tinh thần, uể oải. Theo Baidu.