Chương 12: Phiên ngoại 1

︵Mùa hoa rơi lại gặp chàng︵

Tác giả: Hắc Dương Vu Hà

Edit: Ngạo Nguyệt

•.¸♡♡¸.•

Phiên ngoại một:

1.

Ta kêu Hàn Trạc, là cháu trai Phụ Quốc tướng quân Hàn Lâm, con trai Uy Võ tướng quân Hàn Thành.

Nhà của chúng ta nhiều thế hệ tòng quân, tổ phụ ta cùng phụ thân đều có tiếng tăm lừng lẫy được mệnh danh là chiến thần trên chiến trường, ta càng là thiên hạ đệ nhất thiếu tướng quân kinh tài tuyệt diễm.

Có thể nói vì có tổ tôn ba người chúng ta, mới giữ được triều ta vài thập niên an bình.

Chỉ là có một chút đáng tiếc.

Người chúng ta dem cả tính mạng ra bảo hộ, lại là một hôn quân.

Ngày ấy Hoàng Thượng muốn ở trong cung cử hành yến hội, phái cung nhân tiến đến truyền khẩu dụ, mời chúng ta một nhà tiến đến.

Nhưng ngày đó vừa vặn là ngày giỗ mẫu thân ta, cho nên tổ phụ ta dâng cái sổ con, bẩm báo việc này cho Hoàng thượng.

Kết quả cung nhân lần thứ hai lại đây cầm theo thánh chỉ.

Sau đó, không muốn đi cũng phải đi.

Vào trong cung, nhìn yến hội trước mắt hết sức xa hoa lãng phí, ta bỗng nhiên nhớ tới trên đường hành quân gặp được lưu dân cơm đều ăn không đủ no, trong lòng chán ghét đối với hoàng tộc lại nhiều thêm vài phần.

Ta từng hỏi qua tổ phụ, hiện giờ hoàng tộc hủ bại xa hoa lãng phí, chúng ta tại sao phải khổ sở liều mạng bảo hộ bọn họ.

Tổ phụ nghiêm túc mà nói với ta, chúng ta bảo hộ, là bá tánh.

Không sai, nếu quân đội nước láng giềng xâm nhập, bá tánh sẽ chịu khổ đầu tiên.

Cho nên mặc dù ta chướng mắt hoàng tộc này, nhưng ta nhịn xuống.

Trong bữa tiệc ta lấy cớ đi nhà vệ sinh, từ trong yến hội hoang đường chạy đi ra ngoài.

Ở trong cung tùy ý hành hành tẩu tẩu, đi vào phụ cận Ngự Thiện Phòng.

Nơi này có một mảnh hồ sen, cảnh sắc cực mỹ.

Vốn định ở chỗ này ngồi chờ đến khi yến hội kết thúc, kết quả một cái quay đầu, nhìn thấy một tiểu cung nữ lén lút lại đây.

Rảnh rỗi không có việc gì, ta rất có hứng thú mà nhìn chằm chằm nàng.

Thấy nàng né tránh thái giám cung nữ, lưu loát tiến vào Ngự Thiện Phòng.

Đối với đồ ăn vốn dĩ phải bưng lên yến hội ăn uống thỏa thích.

Còn chuẩn bị riêng cái túi, nhét vào thêm mấy đĩa điểm tâm bộ dáng tinh xảo.

Vừa ăn vụng lại vừa ăn trộm.

Nàng lá gan thật lớn.

Có lẽ ta thật sự quá nhàm chán, cho nên mới có thể bị nàng hấp dẫn ánh mắt.

Sau đó bi kịch liền xảy ra.

Ta xem nàng xem đến mê mẩn.

Kết quả nhất thời vô ý.

Ta rớt vào hồ sen.

Càng bi kịch chính là, ta không biết bơi.

Ta bất lực mà ở trong nước giãy giụa, vào lúc ta hết sức không còn kiên trì được nữa, ta thấy được.

Ta thấy cô nương kia không chút do dự mà nhảy xuống.

Thái dương chiếu vào sau lưng nàng, giống như một tầng hào quang.

2.

Lần nữa tỉnh lại thứ ta thấy đầu tiên là một gương mặt được phóng đại trước mắt.

Sau đó mới cảm giác được trên miệng có thứ gì ngọt ngào mềm mại.

Ta sau khi phát giác liền trợn mắt há hốc mồm.

Cô nương này, nàng tự mình độ khí cho ta sao?

Ta bỗng nhiên ngồi dậy, chỉ vào nàng run run rẩy rẩy: "Ngươi, ngươi mới vừa rồi......"

Ta không biết hình dung loại cảm giác này như thế nào.

Loại này rõ ràng là bất đắc dĩ vì cứu người vậy mà ta lại cảm giác chính mình bị chiếm tiện nghi.

Đặc biệt là khi nhìn đến đôi mắt giống như đang tỏa sáng của cô nương kia.

Trong lòng chỉ có một ý niệm.

—— nụ hôn đầu tiên của ta, mất rồi.

Bất quá có lẽ là thái độ của ta mơ hồ không rõ, cô nương kia bỗng nhiên liền tức giận.

Nàng rống ta: "Ngươi cái gì mà ngươi! Nếu không phải ta, ngươi sớm đã thành quỷ chết chìm!"

Nàng thật hung dữ.

3.

"Ngươi là ai? Vì cái gì mà rơi vào hồ nước?" - Nàng hỏi ta như vậy.

Ta nói ra thân phận của chính mình.

Nàng nhất thời không nói gì.

Ta cứ nghĩ rằng, thân phận của ta đã khiến nàng kinh sợ.

Trong lòng ta không khỏi đắc ý, trên mặt toàn là lạnh lùng lại ngạo khí.

Kết quả lại thấy nàng chớp đôi mắt tò mò mà nói: "Cho nên, ngươi làm thế nào rớt vào trong nước?"

Ta lúc này mới minh bạch, kinh sợ là không thể nào kinh sợ.

Cô nương nhà người ta không thèm để ý cái này.

Bất quá ta u oán mà liếc nhìn nàng một cái, trong lòng làm ra quyết định.

Chuyện này bởi vì xem nàng quá mê mẩn cho nên rơi vào hồ nước.

Tuyệt đối không thể nói cho nàng!

Nhưng bởi vì ta trầm mặc, cô nương này liền không để ý tới ta.

Ta mấy lần nhìn về phía nàng, suy tư xem có cách nào đáp lại lời nàng mà không khiến chính mình mất mặt.

Xem nàng lấy ra túi điểm tâm, bên trong điểm tâm đã nát thành cặn bã.

Ta trước mắt sáng ngời, làm bộ dáng mờ mịt ngây thơ, thò lại gần hỏi: "Đây là cái gì?"

Nàng lập tức hướng ta phát hỏa:

"Đều tại ngươi! Vì cứu ngươi ta thật vất vả, có túi điểm tâm cũng chưa kịp ăn! Ngươi định bồi thường ta như nào!"

Ta trên mặt nhẹ nhàng bâng quơ, trong lòng ngũ vị tạp trần.

Hừ, nàng lại rống ta.

Bất quá cũng may nàng cùng ta nói chuyện.

4.

Hiện tại sự tình tiến vào một cái cục diện bế tắc.

Bởi vì nàng cùng ta nói chuyện mà trong lòng ta hơi hơi có chút cao hứng, ta bỗng nhiên ý thức được, hiện tại bộ dáng ta như con gà rớt vào nồi canh, làm sao trở về.

Muốn cho mọi người đến xem ta đường đường một vị thiếu tướng quân rớt trong nước, kia chẳng phải là đem mặt mũi ném sạch sao.

Nhìn quanh nơi này, ta bỗng nhiên nảy ra ý tưởng.

Hiện tại trời vẫn còn sớm, đem quần áo cởi ra phơi, có khả năng...... đúng không?

Cho nên ta xin giúp ta tìm một cái sân không người, hơn nữa đừng đem việc ta rơi xuống nước nói ra ngoài.

Ta đương nhiên chưa nói cái từ "Xin" này.

Nói giỡn, ta là thiếu tướng quân lợi hại nhất thiên hạ, là đại gia mà ra cửa không một ai dám chọc, cùng một tiểu cung nữ nói chuyện, còn cần nói "Xin" sao.

Bổn đại gia chỉ cần mở miệng phân phó nàng là được.

—— sau đó ta đã bị cự tuyệt.

Nàng dứt khoát lưu loát, xoay người liền đi.

Ta......

Ta có thể có biện pháp khác sao?

Ta đương nhiên chỉ có thể mang vẻ mặt đau khổ đuổi theo.

"Chỉ cần ngươi chịu giúp ta, ngày sau ta chắc chắn có báo đáp." - Ta nói với nàng.

"Báo đáp như thế nào?" Nàng phẩy tay áo xuống hỏi ta.

Bộ dáng kia giống như nàng mới là đại gia.

Này cũng không có biện pháp, ai bảo ta có việc cầu nàng.

Làm người a, quan trọng nhất chính là co được dãn được.

"Ngươi nghĩ muốn cái gì?" - Ta hỏi nàng.

Kết quả nàng ngưng mắt suy tư, sau một lúc lâu không có trả lời.

Cuối cùng chỉ ném xuống một câu "Ngươi xem mà làm", liền không nói một lời mà ở phía trước dẫn đường.

Giống như tâm tình không còn tốt.

Ta mờ mịt mà đi theo sau nàng, nghĩ, nàng âm tình bất định như vậy là tại sao?

5.

Nàng mang ta đi vào một viện tử hoang phế, ta đánh giá khắp nơi, hoang phế thành bộ dáng này, xác thật không giống có người sẽ đến.

Vì thế ta cũng yên lòng, đang muốn cởϊ qυầи áo, thấy nhột nhột ta quay đầu, thấy nàng vẫn đang chăm chú nhìn ta.

Bị ta rống lên một câu nàng mới chạy đi ra ngoài.

Cô nương này, nàng không biết thẹn thùng sao?

Cởi xong quần áo đem chúng nó phơi lên, ta nghĩ dù sao cũng đang nhàn rỗi, cùng nàng tâm sự cũng không tồi.

Nhưng ta hô hai tiếng, không ai trả lời ta.

Một cái ý niệm không tốt từ trong lòng ta dâng lên.

Không phải đâu, nàng sẽ không đem ta một người ném tại nơi này đi?

Nếu có người không cẩn thận tiến vào làm sao bây giờ?

Nếu có người gặp được, ta...... ta chỉ có thể cắn lưỡi tại chỗ.

Ta vội vàng ló đầu ra, thật cẩn thận, trong lòng còn ôm một tia hy vọng.

Nhưng khi ta nhìn ra ngoài, phát hiện thật sự không có thân ảnh của nàng.

Ta nổi giận.

Trong phẫn nộ còn có một chút ủy khuất không dễ phát hiện.

Ta đường đường một thiếu tướng quân kinh tài tuyệt diễm, hiện tại bị một cái tiểu cung nữ ném tại nơi này sao?

Còn không kịp ảm đạm thương tâm, liền thấy nàng từ chỗ ngoặt đầu đường nhảy nhót mà chạy tới.

Ta kêu một tiếng kích động.

Hét với nàng: "Ngươi không có việc gì chạy loạn cái gì! Ngươi đến canh chừng cho ta, vạn nhất có người tới nhìn thì làm sao bây giờ!"

Nàng đúng lý hợp tình: "Còn không cho người ta đổi bộ quần áo?"

Ta vừa thấy.

Xác thật, nàng đã thay đổi quần áo.

Ta lúc này mới ý thức được chính mình đã oan uổng nàng, nhưng xin lỗi là không có khả năng.

Ta hừ lạnh một tiếng, lùi đầu về.

Cũng may nàng vẫn chưa để ở trong lòng, lại còn chủ động cùng ta nói chuyện.

"Nghe nói hiện tại trong cung vì Phụ Quốc tướng quân mở yến hội, ngươi tại sao một mình đi vào nơi này?"

Ta trầm mặc.

Nghĩ tới mẫu thân đã chết.

Những tâm sự bí ẩn đó chưa từng cùng những người khác nói qua, không biết vì cái gì, ta hiện tại muốn nói cho nàng nghe.

Cho nên ta nói.

Bao gồm ngày giỗ mẫu thân ta, bao gồm thái độ của ta đối với Thánh Thượng, ta hết thảy nói cho nàng.

Bên kia tường thật lâu không có động tĩnh, lâu đến mức ta cho rằng nàng lại ném ta lại rồi chạy đi.

Đang lúc ta nhịn không được muốn ló đầu ra nhìn xem.

Nàng bỗng nhiên nhảy lên đầu tường.

Chăm chú nhìn ta nói.

"Nói cho ngươi một bí mật."

"Kỳ thật ta không phải tiểu cung nữ."

"Ta là công chúa sinh ra ở lãnh cung."

"Ta kêu Lăng Hoa."

"Mẫu thân sinh ra ta không bao lâu liền đi."

"Cho nên, ta cũng là một người không có mẫu thân."

Nàng một hơi nói xong, mà chuyện đầu tiên ta chú ý tới chính là ——

Không xong.

Ta bị nàng nhìn thấy hết.

6.

"Ngươi đi xuống cho ta!" - Ta lấy tay che lại bộ vị quan trọng, tức muốn hộc máu mà nói.

Nàng dừng một chút.

"Khụ, dáng người không tồi."

Nàng nói xong câu này, mới chui đi xuống.

Ta đứng im tại chỗ, mặt bỗng đỏ bừng.

Ta đây là......

Bị nàng đùa giỡn sao?

Ta nhịn một hồi lâu mới đem xấu hổ trong lòng áp xuống.

Suy nghĩ tới lời nàng vừa nói.

Nàng nói nàng cũng không có mẫu thân.

Nàng cùng ta giống nhau.

Ta cười nhạo một tiếng.

Chính mình thế nhưng bị nàng dùng kỹ xảo vụng về an ủi rồi.

7.

Quần áo cuối cùng đã khô.

Khi mặc quần áo ta bỗng nhiên sờ đến một khối ngọc bài ở chỗ tay áo, móc ra tới liền thấy, mặt trên có khắc hai chữ —— "Lăng Hoa".

Đây nhất định là đồ vật của nàng, có lẽ là mới vừa rồi ở thời điểm cứu ta nàng không cẩn thận rơi ở nơi này.

Không biết mang theo tâm tư gì, ta không có đưa cho nàng, theo bản năng mà cất vào trong túi của chính mình.

Lúc gần đi nàng uy hϊếp ta:

"Trở về ngẫm thật tốt phải mang tạ lễ gì cho ta, bằng không ta đem chuyện này truyền khắp hoàng cung đều biết."

Ta ra vẻ cao lãnh, không để ý tới nàng.

Sau khi trở về ta lại suy nghĩ, tạ lễ cho nàng cái gì thì tương đối tốt đây?

Ta cả ngày nghĩ chuyện này, tâm tư hơi có chút hoảng hốt.

Trương thúc phụ trách mang ta đi huấn luyện trêu ghẹo ta:

"Tiểu Trạc cả ngày mất hồn mất vía, không phải là đã thích cô nương nào đi?"

Người nói vô tâm, người nghe cố ý.

Ta vì những lời này tự mình lâm vào hoài nghi.

Thích nàng sao? Không thể nào?

8.

Ta cuối cùng nghĩ kỹ rồi muốn đưa nàng cái gì.

Khi xuất chinh ta từng ở trong chợ đen chốn biên cương mua được một khối mỹ ngọc, thuần trắng không tì vết, ta rất thích.

Lúc trước chưa quyết định được phải đem nó làm thành cái gì.

Hiện tại tay ta vuốt ve tấm ngọc bài ta đã giấu đi của nàng, trong lòng nảy ra một chủ ý.

Lúc đi đến hoàng cung ta lại do dự.

Ta đưa nàng đồ vật quý trọng như vậy, vạn nhất nàng suy nghĩ nhiều, cho rằng ta đối với nàng có ý tứ thì làm sao bây giờ.

Vì thế đầu của ta lại nảy lên một ý niệm khác.

Ta có thể tùy tiện dùng thứ gì coi như tạ lễ, miếng ngọc này liền làm bộ không thèm để ý nhẹ nhàng bâng quơ cho nàng thì tốt rồi.

Ta càng nghĩ càng cảm thấy việc này rất tốt.

Ta ra ngoài chợ đi dạo, cuối cùng mua một bao đường mạch nha.

Lát sau vào trong phòng tổ phụ trộm bảng biểu chia ca của cấm vệ quân, chính mình làm một cái móc câu, ném lên, móc vào tường thành, nhẹ nhàng trèo lên rồi nhảy xuống.

Nàng từng nói qua mình lớn lên ở trong lãnh cung, cho nên mục đích của ta là lãnh cung.

Ở quanh lãnh cung tìm kiếm một hồi, quả nhiên tìm được nàng ở dưới một cây hoa đào.

Ngày đó đang lúc nàng nằm dưới tàn cây ngủ gật.

Gió nhẹ phơ phất thổi qua, ta nhìn nàng, thế nhưng sinh ra một loại cảm giác năm tháng tĩnh lặng.

Ta nhịn không được cũng nằm xuống bên cạnh nàng, quan sát khuôn mặt nàng lúc ngủ.

Ma xui quỷ khiến, ta thò lại gần, hôn hôn nàng.

Sau đó thấy nàng giật giật.

Ta bỗng nhiên bừng tỉnh.

Ta vừa mới làm cái gì!!

Nhanh chóng nhắm mắt lại, ta làm bộ ngủ rồi.

Liền nghe bên cạnh sột sột soạt soạt, nàng...... chắc là không thấy đi?

Ta nằm, hàng trăm móng vuốt cào xé trong tâm trí, chỉ trong giây lát, liền mở bừng mắt.

Sau đó liền thấy nàng vươn vai, nhìn chằm chằm mặt ta.

Nàng...... Nhìn cái gì vậy?

Không phải là trên mặt ta dính vết gì đó bẩn đi?

"A ~ ngủ thật thoải mái." - Ta làm ra vẻ mà duỗi người, nhanh chóng nâng lên tay sờ soạng mặt một phen.

Vẫn tốt vẫn tốt, trên tay cái gì cũng không có.

"Ồ, ngươi tỉnh?" - Ta làm bộ mới thấy rõ bộ dáng nàng.

Từ trong mắt nàng thấy được sự cạn lời.

"Ngươi tới nơi này bao lâu rồi? Tại sao không gọi ta dậy?" - Nàng hỏi.

"Ta vừa tới." - Ta nói.

"Vừa tới liền ngủ rồi?" - Nàng hồ nghi mà nhìn về phía ta.

Ta khựng lại, rầm rì một lúc lâu mới nói:

"Đúng thế......à à ý ta là...... Bởi vì ngủ một lát, cho nên tương đương với vừa tới."

Nói xong ta liền mặt đỏ tai hồng cúi đầu xuống.

Kỹ thuật diễn vụng về như vậy, ta cũng không có biện pháp nha.

9.

Cũng may nàng không cố theo đuổi việc này.

Ngược lại tùy ý mà vươn tay, hỏi tạ lễ của ta.

Ta thở dài nhẹ nhõm một hơi đồng thời trong lòng cũng dâng lên một cỗ hờn dỗi.

Mấy ngày nay ta chính là mỗi ngày chỉ nghĩ đến nàng.

Nàng thì không

Nàng chỉ nghĩ đến tạ lễ.

Lại còn đúng lý hợp tình hỏi lại ta: "Bằng không ta nghĩ cái gì?"

"Nghĩ đến ta a." - Ta bật thốt lên cứ như vậy nói.

Nói ra lời này, không chỉ có nàng, ta cũng ngây ngẩn cả người.

"Khụ, ta, ý ta là, nghĩ xem ta có thể hay không đem thứ này tiến vào, rất là không dễ dàng a, rốt cuộc đây chính là hoàng cung."

Hoang mang rối loạn lấy cớ lung tung, trong lòng ta khóc không ra nước mắt, như một cuộn chỉ rối.

Cái miệng này là làm sao vậy?

Nó làm sao lại có ý chí của chính mình như vậy?

10.

Lại một lần hàm hồ qua đi.

Chính là bởi vì một câu vừa nãy của ta, làm không khí giữa hai chúng ta nhất thời có chút vi diệu.

Nàng cũng bối rối theo.

Ta cho nàng xem sợi dây thừng ta dùng để trèo tường vào.

Nàng kinh ngạc mà nhìn ta: "Ngươi điên rồi! Bị bắt được làm sao bây giờ?"

Ta ngẩn ra, nàng......

Là lo lắng cho ta sao?

Ta có một chút vui vẻ.

Để xác nhận, ta dùng sức nhìn nàng chăm chú.

Kết quả nàng lại không để ý tới ta.

Ta mở cho nàng túi đường mạch nha, nàng nhìn nhìn rồi ghét bỏ nói:

"Ta cứu ngươi một mạng, ngươi liền cho ta một cái túi đường này?"

Ta sớm đoán được nàng phản ứng.

Đang muốn đem ngọc bài cùng miếng ngọc kia cho nàng, đột nhiên linh cơ vừa động.

Nếu ta cùng nàng nói đây chỉ là một phần tạ lễ, ta đây về sau có phải là có lý do thường tới tìm nàng hay không?

Vì thế ta thu hồi ngọc bài trong tay lại, lập tức cùng nàng nói: "Nếu ngươi không hài lòng, ta đây lần sau lại lấy những thứ khác đến đây."

Nàng trầm mặc không nói lời nào.

Ừm, kia hẳn là cam chịu.

Lòng ta càng thêm vui rạo rực.

Đắc ý xong, ta duỗi tay lấy ra một khối đường mạch nha nhét vào trong miệng nàng, ngón tay không cẩn thận cọ qua khóe môi nàng.

Ta làm bộ như không có việc gì.

Trên thực tế......

Thật mềm nha.

Ta lại nghĩ tới cảnh nàng độ khí cho ta ngày đó.

Làm sao bây giờ.

Ta giống như, là thật sự thích nàng rồi.

Nghĩ đến đây, ta vội vội vàng vàng lấy ra ngọc bài.

Giống như suy nghĩ lúc trước, làm như vô tình mà đưa cho nàng.

"Cầm lấy, lần này đừng làm mất nữa nha." - Ta nói.

Thấy nàng cầm tới trong tay.

"Thế nào? Thích không?" - Ta hỏi nàng.

11.

Từ sau hôm đó ta thường xuyên trèo tường đi tìm nàng.

Mang cho nàng chút đồ mới mẻ, kể cho nàng chút chuyện thú vị ở ngoài cung/

Ta nguyên bản còn sợ hãi nếu tới tìm nàng mà không có lời nào để nói thì làm sao bây giờ, nhưng sau lại phát hiện chính mình đã lo lắng quá nhiều.

Cô nương này từ nhỏ lớn lên ở trong thâm cung, nàng chưa từng gặp qua thế giới bên ngoài.

Cho nên, ta chỉ cần đem thế giới bên ngoài mang cho nàng thì tốt rồi.

Quan hệ của ta với nàng từ từ quen thuộc.

Chính là ta có chút lòng tham.

Ta còn muốn tiến thêm một bước.

12.

Làm thế nào để một cô nương nảy sinh hảo cảm với ta?

Ngày ấy ta ở trường tập võ, mang theo vấn đề này hỏi Trương thúc.

Trương thúc hài hước mà nhìn ta một lúc lâu sau đó cho ta bốn chữ: "Chủ động xuất kích."

Toàn bộ thời gian trong lúc huấn luyện, ta thập phần nghiêm túc.

Nghiêm túc suy tư "Chủ động xuất kích" bốn chữ này có nghĩa gì.

Kết quả vừa lơ đãng.

Ta từ trên ngựa ngã xuống.

Ngã thật mạnh, đến nước mắt cũng muốn rơi, chân ta gãy.

13.

Ta vô cùng sốt ruột.

Đã gần hai tháng ta không được nhìn thấy nàng.

Thương gân động cốt một trăm ngày.

Nếu dựa theo cách nói này, chân ta muốn khỏi hẳn còn phải mất một tháng nữa.

Nhưng ta thật sự chờ không được.

Cho nên ta trộm chạy ra ngoài.

Đến chỗ mọi khi ta thường hay lui tới, ta đứng chờ dưới cây hoa đào nơi chúng ta thường gặp.

Nàng vừa thấy ta liền chạy như bay lại đây.

Ta nhìn chằm chằm biểu tình của nàng, nỗ lực phân rõ là phẫn nộ hay là vui sướиɠ.

Kết quả không nghĩ tới nàng bỗng nhiên khóc lên.

Ta vội vàng đi sát lại bên người nàng, hoảng loạn mà xoa nước mắt cho nàng, ngăn không được xin lỗi:

"Đừng khóc đừng khóc, là ta sai rồi......"

"Ngươi làm sao lâu như vậy mới đến?" - Nàng rống ta.

Nhìn đến phản ứng này của nàng, lòng ta sinh ra một ý niệm vi diệu.

Cô nương này, nàng có phải hay không cũng chờ mong nhìn thấy ta?

Cho nên ta dứt khoát hỏi ra: "Ngươi nhớ ta sao?"

"Ngươi nói bậy! Ta không có!" - Nàng phản ứng vô cùng lớn.

Ta càng thêm tin tưởng, cho nên ta không thuận theo không buông tha: "Không có ngươi đỏ mặt cái gì?"

Trong lòng lại vô cùng thấp thỏm.

Cô nương tốt, mau nói ngươi nhớ ta đi.

Kết quả không nghĩ tới nàng đẩy ta một phát.

Ta không đứng vững, ngã ngồi trên mặt đất.

Lộ ra thương thế lúc trước.

Nàng nhìn đến liền ngây dại.

(Còn tiếp)

•.¸♡♡¸.•