Chương 11: Phần 11

︵Mùa hoa rơi lại gặp chàng︵

Tác giả: Hắc Dương Vu Hà

Edit: Ngạo Nguyệt

•.¸♡♡¸.•

Ta lấy cớ đi vệ sinh để ra ngoài.

Trong viện có một cây cây đào, lúc này hoa đã rụng hết, chỉ còn những quả đào nhỏ treo trên đó.

Phía sau có động tĩnh vang lên, ta quay đầu lại, là Hàn Trạc.

"Nàng nghĩ gì vậy?" - Hắn hỏi.

"Không có gì." - Ta cười lắc đầu.

Hàn Trạc cũng không hỏi nhiều.

Hắn đi đến trước mặt ta, từ trong lòng móc ra một vật đưa tới, ta vừa thấy, đúng là cái miếng ngọc kia.

Sau đó hắn hơi hơi cúi người, nhìn thẳng vào đôi mắt ta, nói: "Lăng Hoa, gả cho ta đi."

Ta đứng ở dưới tàng cây, bỗng nhiên nghĩ đến năm ấy đào hoa nở rộ khi hắn muốn ta hứa hẹn đợi hắn.

Hắn nói xuất chinh trở về liền cùng ta thành thân.

Hiện giờ hai năm qua đi, trải qua tất cả mưa gió.

Ta chờ đợi thiếu niên lang, hắn rốt cuộc muốn tới cưới ta.

35.

Sau khi hồi phủ, Hàn Trạc lập tức tìm người lo liệu việc thành thân, hắn tỏ vẻ càng nhanh càng tốt, cho nên định ra thời gian là đầu tháng sau.

Hiện giờ đã đến giữa tháng, tính tính cũng không còn mấy ngày nữa.

Nhưng lòng ta vẫn nhớ đến thương thế của hắn.

"Tháng sau có hấp tấp quá hay không? Rốt cuộc thời gian ngắn ngủi, đến lúc đó thân thể của ngươi đã ổn chưa?"

Ta là nghĩ, rốt cuộc lễ tiết rườm rà mệt nhọc, hắn thương thế mới khỏi, vẫn nên chú ý hơn.

Kết quả liền thấy hắn ý vị không rõ mà liếc mắt nhìn ta một cái, từ kẽ răng nghiến ra một câu: "Ta ổn."

"Kỳ thật lại thêm chút thời gian cũng được......" - Ta vẫn nói.

Lại không nghĩ hắn bỗng nhiên ghé sát vào, ở trong ánh mắt mờ mịt của ta hôn lên.

Trong lúc nhất thời, ta hốt hoảng, như lọt vào trong sương mù.

Lúc này mới phản ứng lại đây.

"Ta ổn, thật sự." - Hắn dán vào lỗi tai ta, nhẹ giọng nói.

Mà ta sớm đã mặt đỏ bừng.

Hôn lễ đúng hạn tới.

Đêm đó qua đi, ta tin Hàn Trạc không nói điêu.

Hắn ổn.

Là thật sự ổn.

Sau khi thành hôn hắn liền rất ít thượng triều, trong triều đại sự đều do thừa tướng xử lý, hắn chỉ ngẫu nhiên đi lại trong cung chỉ đạo vị cháu trai hoàng đế kia của ta xử lý chính sự như thế nào.

Lại nói tiếp ta là thân cô cô của hắn, tuy rằng trước kia chưa bao giờ gặp qua, nhưng hắn xác thật là một trong số những thân nhân không còn nhiều lắm của ta, cho nên ta thỉnh thoảng cũng sẽ tiến cung đi xem hắn.

Ngoài ra, cùng Thẩm Giai thư từ qua lại ta biết, trải qua nàng kiên trì không ngừng theo đuổi, Kỳ Tử An cùng nàng tu thành chính quả.

Cùng lúc đó, Kỳ Tử An cũng đưa tin tới, hắn nói hắn cũng tìm được người yêu thương, bọn họ liền thành thân.

Ta không khỏi nhớ tới ngày hắn gặp được Hàn Trạc tới tìm ta, ta từng hỏi qua hắn, có tin hay không bỏ lỡ một người về sau sẽ lại yêu một ai đó khác, khi đó hắn liền cùng ta nói, hắn tin tưởng.

Hiện giờ, hắn rốt cuộc có thể tìm được duyên phận thuộc về mình.

Năm tháng lưu chuyển, đông đi xuân tới, lại qua chút thời gian.

Ngày ấy, ta lại đến trong cung, Hàn Trạc chỉ dạy tiểu hoàng đế như thế nào phê tấu chương, ta ở bên ăn điểm tâm xem thoại bản, ngẫu nhiên nghe thấy tiếng được tiếng mất vào tai.

Hàn Trạc lấy ra một tấu chương, đọc cho tiểu hoàng đế, thanh âm hắn đứt quãng truyền tới: "Đây là tấu chương của Hứa thượng thư, nhân tết thanh minh sắp đến...... Về quê cúng mộ...... Vong thê Đinh Tuyết Thư......"

Ta khựng lại.

Trong tay chung trà "Bang" một tiếng rớt dưới mặt đất, nước trà vẩy ra, ta lại không có phát giác.

Hai người kia kinh ngạc nhìn về phía ta, Hàn Trạc chạy như bay lại đây, hỏi ta có việc gì không.

Ta bắt lấy tay hắn, từng câu từng chữ hỏi: " tên của Hứa thượng thư, có phải hay không gọi là Hứa Chử?"

36.

Nhìn thấy Hứa Chử là khi ở cửa thành ngoại, Hàn Trạc cùng ta đứng đây chờ đợi, ta thấy hắn dẫn ngựa mà đến, liền gọi:

"Hứa thượng thư! Dừng bước!"

Hắn nhìn thấy chúng ta, mặt lộ vẻ kinh ngạc, hành lễ xong mới hỏi:

"Không biết Vương gia Vương phi chờ ở đây có gì chuyện quan trọng?"

Ta đánh giá người này, thấy hai mai hắn hoa râm, ánh mắt tang thương, thoạt nhìn so với người cùng lứa tuổi tiều tụy hơn không ít.

Không nhịn được khe khẽ thở dài, lấy ra cây trâm rách nát kia của Thư Nương, đưa tới trước mặt hắn.

Hứa Chử trong nháy mắt nhìn thấy cây trâm này liền đứng im.

Hắn chăm chú nhìn thật lâu, run rẩy đem cây trâm cầm lấy, mới ngẩng đầu nhìn ta: "Vật ấy vì sao ở trong tay công chúa nơi này?"

Ta thấy bộ dáng này của hắn, không đành lòng, đem tình huống lúc đó nói tỉ mỉ cùng hắn.

"...... Thư Nương nói với ta vài việc niên thiếu của người, trước khi mất đem nó cho ta, nói đây là tiếc nuối cả đời nàng."

Hứa Chử lẳng lặng nghe xong, trầm mặc giống như bức tượng điêu khắc.

Ta trong lòng nóng lên, nhịn không được mở miệng trấn an:

"Người chết không thể sống lại, Hứa thượng thư cần phải bảo trọng thân thể, tin tưởng Thư Nương cũng không hy vọng nhìn thấy bộ dáng thương tâm khổ sở của ngài."

Hắn bây giờ dường như mới phản ứng lại, trịnh trọng hướng ta hành lễ.

"Đa tạ ý tốt của công chúa, những việc thời niên thiếu đó, vi thần sớm đã quên."

Ta ngẩn ra.

Thấy thân mình hắn gù xuống, nắm con ngựa kia đi ra cửa thành, bóng dáng cô đơn nói không nên lời.

Hàn Trạc đi cạnh bên người ta, dắt tay của ta.

Ta dựa sát vào nhau hắn, nhìn đến thân ảnh Hứa thượng thư, trong lòng nhịn không được thở dài.

Đã quên sao?

Ta nghĩ trên tấu chương của hắn viết "Vong thê Đinh Tuyết Thư", nếu thật sự có thể quên, làm sao khổ sở phí thời gian như thế.

Vì việc của Hứa Chử, trong lòng ta mất mát mấy ngày.

Hàn Trạc tìm chút việc vui nói với ta, ta thật sự không có tâm tình, tùy ý đáp cho có lệ vài lần.

Hôm nay Hàn Trạc tiến vào khi ta đang đọc thư từ của Thẩm Giai cùng tân lang gửi tới.

Trong tin viết, nàng đã có thai, Kỳ Tử An suy nghĩ mấy cái tên, muốn cho chúng ta hỗ trợ suy nghĩ.

Ta đương nhiên vui vô cùng.

Trùng hợp Hàn Trạc ở bên người, ta vội vàng đem tin tức tốt này nói cho hắn:

"Tử An ca ca gửi tới bức thư, trong tin viết hắn có hài tử! Thật sự là quá tốt! Chúng ta chuẩn bị chút hạ lễ đưa qua chỗ Tử An ca ca đi...... Không bằng chúng ta thêm một đoạn thời gian nữa đi Định Châu đi, nói không chừng có thể kịp lúc Tử An ca ca sinh hài tử a......"

Ta có chút kích động nói với hắn, lại thấy hắn vẫn chưa giống ta cùng nhau vui vẻ, ngược lại quay đầu đi "Hừ" một tiếng với ta.

Ta ngây ngốc.

Tâm nghĩ cái người này lại hờn dỗi gì đây.

Kết quả ta còn chưa có nghĩ xong, liền thấy hắn đem đầu xoay lại đây.

Phết miệng ủy khuất ba ba nói với ta:

"Tử An ca ca Tử An ca ca, ta cũng lớn hơn nàng, nàng như thế nào không kêu ta là ca ca!"

Àaaa~

Còn tưởng rằng là chuyện gì, hóa ra là gia hỏa này ghen.

Nghĩ nghĩ, ta bỗng nhiên tiến đến bên tai hắn.

"Hàn Trạc...... Ca ca ~"

Hắn xoay người dùng một chút lực đem ta chặn ngang bế lên, hướng mép giường đi đến.

Vừa đi vừa nói chuyện: "Tên Kỳ Tử An kia thành thân so với chúng ta muộn hơn đã có hài tử, chúng ta cũng nhanh nhanh có một đứa......"

(Hoàn chính văn)

•.¸♡♡¸.•