Chương 13: Phiên ngoại 1-2

︵Mùa hoa rơi lại gặp chàng︵

Tác giả: Hắc Dương Vu Hà

Edit: Ngạo Nguyệt

•.¸♡♡¸.•

Lập tức ngồi xổm xuống giúp ta xem xét.

Ta thấy nàng khẩn trương như thế, cố ý đáng thương hề hề nói:

"Hai tháng trước huấn luyện khi có chút ngoài ý muốn nho nhỏ, chân bị gãy, mới vừa rồi trèo tường không cẩn thận làm miệng vết thương nứt ra rồi."

Ta vốn muốn giành được sự đồng tình của nàng.

Không nghĩ tới nàng khóc càng lợi hại hơn.

14.

Ta nóng nảy.

Một bên lau nước mắt cho nàng, một bên giơ tay tát cho chính mình một cái:

"Đừng khóc đừng khóc, ta hỗn đản, ta không nên hù dọa ngươi, kỳ thật một chút cũng không đau."

Nàng thút tha thút thít ngừng nức nở, đôi mắt hồng hồng, nhìn về phía ta: "Nói thật?"

Trong lòng ta suy tư một chút, quyết định vẫn là ăn ngay nói thật: "Chỉ đau một chút."

Nàng giơ tay đánh một quyền vào ngực ta:

"Ngươi tại sao không chờ thương thế khỏi hẳn rồi qua đây? Dù sao đều đã qua......"

Ta không đợi nàng nói xong, liền nắm lấy tay nàng, nghiêm túc mà nói: "Không liên quan, chỉ đau một chút, ta nhịn được."

Miệng vết thương đau đớn đến mấy ta cũng nhịn được, chỉ là xúc động muốn gặp ngươi, ta thật sự không muốn nhịn.

"Nhìn thấy ngươi ta liền không đau, thật sự." - Ta nói như vậy.

15.

Nàng chạy.

Nàng bỏ lại một câu "Ta đi lấy chút kim sang dược" rồi chạy.

Chỉ để lại ta đứng đây giống như đồ ngốc.

A a a nàng chạy cái gì a.

Đột nhiên lòng ta có chút hoảng sợ.

Nàng sẽ không...... Coi ta như tên hỗn đản càn rỡ đi.

Ta tức khắc thập phần ảo não.

Nâng tay lên lại cho chính mình một cái tát: Cho ngươi sốt ruột, cho ngươi nhiều lời.

Sau đó ta tiếp tục lo được lo mất.

Ta vừa rồi nói như vậy, sẽ không dọa đến nàng đi.

16.

Nàng rốt cuộc cầm kim sang dược trở lại.

Trong khoảng thời gian nàng rời đi này, ta suy tư một lúc lâu, quyết định nói một chút biện giải cho chính mình.

"Mới vừa rồi là ta đường đột, ngươi...... Đừng để ý." - Ta nói như vậy.

Nhưng nàng vẫn rầu rĩ không vui.

Cho nên nàng xác thật là tức giận sao?

Nếu nàng không để ý tới ta thì làm sao bây giờ?

Khi nàng bôi thuốc cho ta, ta khoa trương mà kêu rên một trận.

Quả nhiên khiến cho nàng chú ý.

"Ai khiến ngươi thương thế chưa tốt liền chạy loạn?"

Ta há miệng thở dốc, muốn nói ta là vì gặp ngươi a.

Có thể tưởng tượng được ta vừa rồi cử chỉ càn rỡ đã chọc đến nàng, lại nói nữa chẳng phải là dậu đổ bìm leo?

Vì thế lời nói đến bên miệng, ta yên lặng nuốt xuống.

Lại nghe nàng hung tợn mà mắng:

"Trước khi thương thế khỏi hẳn không được lại đây! Lại đến ta sẽ không bao giờ để ý đến ngươi!"

Ta xem thần sắc nàng nghiêm túc, không giống như là nói đùa.

Đành phải thập phần ảo não mà thở dài, không tình nguyện mà đáp ứng.

17.

Lại gần một tháng qua đi.

Thương thế của ta gần như đã khỏi hẳn, trong cung bỗng nhiên truyền ra thánh chỉ.

Nguyên do là biên quan lại bùng nổ chiến sự, ta phải xuất chinh.

Vì thế một ngày trước khi xuất chinh, ta tiến cung tìm nàng.

Ta đến đã thấy nàng dưới tàng cây, một bộ dáng uể oải ỉu xìu.

Ta trộm đi qua, gõ vào đầu nàng.

Thấy trong mắt nàng lộ ra thần sắc mừng rỡ, hỏi ta: "Chân ngươi khỏi rồi?"

Ta ra sức mà ở trước mặt nàng nhảy nhót lộn nhào, lấy cái này chứng minh chân ta đã tốt.

18.

Ta hỏi nàng mới vừa rồi vì sao uể oải ỉu xìu.

Nàng nói với ta về việc của một vị nương nương trong lãnh cung.

Sau đó hỏi ta: "Hàn Trạc, ngươi nói, thích một người rốt cuộc là chuyện như thế nào a? Có thể làm người như vậy nhớ cả đời."

Nghe thấy cái vấn đề này, trong lòng ta bỗng nhiên nảy ra một cỗ xúc động.

Ta hiện tại chính là như vậy a!

Thích nàng.

Thích đến mức thời khắc khắc đều nhớ nàng.

Thích đến muốn cả đời bồi nàng.

Chính là, ta phải làm như thế nào thì nàng mới biết đây?

Lúc này, đầu của ta bỗng nhiên nhớ tới lời Trương thúc nói "Chủ động xuất kích".

Vì thế ta hít sâu một hơi.

Xoay người qua.

Dùng tay giam cầm giữ lấy đầu nàng.

Từ trong ánh mắt kinh ngạc của nàng, tiến lên, hôn nàng một cái.

"Đây là thích, ngươi cảm giác được không?" - Ta hỏi nàng.

Nàng ngốc ngốc, còn chưa nói được lời nào.

Trong lòng xúc động lại nhịn không được muốn đem tâm sự của mình nói toàn bộ cho nàng.

"Lăng Hoa, ta liền phải theo đại quân của tổ phụ xuất chinh."

"Chờ ta xuất chinh trở về, liền hướng Thánh Thượng thỉnh chỉ tứ hôn, ngươi nhất định phải chờ ta a."

Đợi nàng trả lời một câu này, ta cảm thấy trái tim chính mình muốn từ trong l*иg ngực nhảy ra ngoài.

Rốt cuộc, ta nhìn thấy nàng nhẹ nhàng mà gật gật đầu.

"Được." Nàng đỏ mặt, cho ta lời hứa hẹn.

19.

Ta không nghĩ tới nhân sinh sẽ phát sinh nhiều chuyện như vậy.

Chúng ta bại trận.

Bởi vì lương thảo không đủ, quân ta bị đánh đến tơi bời.

Tổ phụ hồng đôi mắt gửi thư cho Hoàng Thượng dò hỏi lương thảo đi nơi nào.

Chờ được lại là một đạo thánh chỉ đem cả nhà chúng ta áp giải vào kinh.

Lý do là thông đồng với địch.

Về sau, tổ phụ bọn họ bị xử trảm, ta bị lưu đày đến biên cương.

Chỉ vẻn vẹn mấy ngày, ta từ thiếu tướng quân kinh tài tuyệt diễm thành tội đồ của vương triều, nhà tan cửa nát.

Mà người gây ra hết thảy việc này, là người ta đã từng đem tính mạng ra bảo hộ — Hoàng Thượng.

Một khắc bước qua cửa thành kia, ta quay đầu lại nhìn thoáng qua.

Ta muốn gϊếŧ toàn bộ mọi người trong hoàng thành này.

Trừ bỏ Lăng Hoa.

20.

Nhưng khiến ta hạ quyết tâm khởi binh tạo phản không phải là hận ý ngập trời của ta đối với hoàng tộc.

Mà là những việc xảy ra lúc ta trên đường đi lưu đày, mắt thấy tai nghe.

Ta nhìn đến vạn dân bá tánh áo rách quần nát, thậm chí bán con để đổi đồ ăn.

Vậy mà nhóm quan lại còn ở bốn phía thu thuế, áp đặt lao dịch.

Ta càng thêm thanh tỉnh mà nhận thức.

Người kia không xứng làm Hoàng Thượng.

Những người này không xứng làm quan lại.

Ta nhớ tới lời tổ phụ nói với ta.

Chúng ta bảo hộ là bá tánh muôn dân.

Ta đây nếu đem người thương tổn bá tánh gϊếŧ đi, có phải hay không cũng coi như là một cách để bảo hộ bọn họ?

21.

Ta đi tới biên cương.

Bởi vì là con trai của tội thần, ta bị phái đến tiền tuyến.

Nước láng giềng đã đem quân thâu tóm vài thành trì.

Cứ như vậy đi xuống, bọn họ chỉ cần đẩy mạnh hành quân.

Thật đáng buồn chính là, quân ta đã không còn ai có thể chống đỡ bọn họ.

22.

Hoàng Thượng giống như ý thức được lúc trước gϊếŧ tổ phụ ta là một sai lầm.

Bởi vì hiện tại ta ở trong quân, những tướng lãnh đó sẽ không đem ta làm tốt thí đẩy lên tiền tuyến.

Ngược lại bọn họ vây quanh ta, gọi ta là thiếu tướng quân.

"Thiếu tướng quân, có biện pháp nào không?" - Bọn họ hỏi ta như vậy.

Ta nhìn đại quân trước mặt.

Lại nhìn lại trong thành tràn ngập bá tánh đang sợ hãi.

"Đã như vậy, chỉ còn có thể liều chết một lần." - Ta nói như vậy.

23.

Nhưng mà chúng ta còn chưa hành động, quân địch liền lui bước.

Tướng thủ thành bọn ta hai mặt nhìn nhau, qua một hồi lâu, mới truyền đến tin tức mới.

Nguyên nhân là Thánh Thượng trong hoàng thành đồng ý dâng lên nước láng giềng tiền tài cùng thành trì.

Hơn nữa còn đồng ý, đưa công chúa đến hòa thân.

"Công chúa nào?" - Có người hỏi.

"Công chúa Lăng Hoa." - Người nọ đáp.

24.

Ta đang muốn cởϊ áσ giáp trên người, sau khi nghe thấy tin tức này, ta lại yên lặng mặc vào.

25.

Ta dựa vào thân phận lúc trước, nhanh chóng thu xếp xong xuôi nhánh quân đội cũ của ta.

Sau đó, ta liên lạc bộ hạ cũ của tổ phụ lúc trước, dùng hết thảy mưu kế, dùng hết thảy thủ đoạn, thuyết phục bọn họ, khởi binh tạo phản.

Trong lúc này ta chịu trọng thương một lần lại một lần.

Khi đó ta liên hệ đến chủ tướng một tòa thành trì, hắn giả vờ đầu hàng.

Lại nhân lúc ta không chú ý, từ phía sau ta đâm một đao.

Ta khi đó cho rằng mình sắp chết.

Trong đầu hiện lên rất nhiều người, có tổ phụ, có phụ thân, có Trương thúc.

Ta phải đi tìm bọn họ rồi sao?

Đến cuối cùng, ta thấy Lăng Hoa tới rồi.

Nàng mặc áo cưới đỏ tươi, ở dưới cây đào lẳng lặng mà nhìn ta.

Nàng nói với ta: "Ngươi không phải bảo ta chờ ngươi sao?"

26.

Nhưng mà, thời điểm ta đánh vào hoàng cung đã chậm một bước.

Bọn thái giám nói, công chúa sắp hòa thân ở tại Phù Dung Điện.

Mà Phù Dung Điện, đã bị ngọn lửa hừng hực cắn nuốt hết.

Đến khi lửa tắt, chỉ tìm được một khối thi thể cháy đen.

Trên thi thể có treo ngọc bài khắc hai chữ "Lăng Hoa", cùng với miếng ngọc nằm yên lặng bên cạnh.

Ngọc bài cùng miếng ngọc này, sợi dây buộc chúng nó lại đã cháy hết chỉ còn đống tro tàn.

Trong nháy mắt, ta cảm giác được sự chờ mong mà ta đem ra duy trì bản thân mình cho tới bây giờ cũng đã mất.

Ta không khỏi nhớ tới lời hứa hẹn dưới cây hoa đào kia.

Lúc đó nàng đỏ mặt hứa hẹn với ta "Được".

Ngươi nói dối.

Ngươi như thế nào không đợi ta hả Lăng Hoa?

27.

Ta gϊếŧ thật nhiều người.

Bao gồm quan lại, hoàng tộc, thậm chí cả Hoàng Thượng.

Ta cũng cứu thật nhiều người.

Bao gồm bá tánh, cung nữ, cùng với các vị phế phi nơi lãnh cung.

Ta đem con trai mới ba tuổi rưỡi của Thái Tử lúc trước lập làm tân hoàng, chính mình trở thành Nhϊếp Chính Vương.

Ta đem toàn bộ tinh lực đều dùng để làm những việc này.

Như vậy mới không phát sinh đau khổ ở trong lòng mình.

Mới không nhớ tổ phụ, sẽ không nhớ phụ thân.

Mới không nhớ Lăng Hoa.

28.

Cứ như vậy giằng co hai năm.

Hai năm trôi qua, thiên hạ dần dần ổn định.

Lại đến một mùa đào hoa nở rộ.

Trên phố không biết từ đâu lưu truyền tin tức ta muốn cùng phủ Thừa tướng kết thân.

Trùng hợp ngày ấy Thừa tướng mời ta đến phủ, ta liền theo hắn cùng nhau trở về, tính toán đem việc này nói rõ.

Ta sớm đã có người trong lòng, ta không có cách nào lại yêu những người khác.

Lại không nghĩ rằng, ở trong hoa viên ta gặp nàng.

Nhìn cái thân ảnh đơn bạc đang quỳ trên mặt đất kia.

Hốc mắt ta có chút ẩm ướt.

29.

Đúng là ngươi rồi, Lăng Hoa.

•.¸♡♡¸.•