Chương 8: Ngực bự

Hạ Vân lập tức cảm thấy ngượng ngùng, đỏ mặt, vội dịch người về sau để ngực mình cách xa một chút.

Có phải là cha đã sớm nhận ra hay không, chẳng qua là sợ cô xấu hổ cho nên mới không nói ra.

Hạ Vân xấu hổ muốn chết, tay vòng quanh eo cha lại luyến tiếc buông ra, chẳng qua từ ôm chặt biến thành nắm nhẹ lấy.

Xe máy lái qua đoạn đường xi măng nhỏ hẹp, ven đường trồng hàng cây chắn gió, ánh mặt trời ngả về tây xuyên qua lá cây loang lổ chiếu lên mặt đất và trên người bọn họ.

Qua rừng chắn gió, là đến bến tàu nhỏ.

Tuy bến tàu nhỏ nhưng rất náo nhiệt, phần lớn người ở đây đều tới bên này mua hải sản.

Hạ Vân đi theo sau cha, nhìn hắn ngồi xổm xuống thành thạo chọn lựa tôm cua cô thích nhất, cười nói chuyện với mấy ngư dân mình quen.

Cảnh tượng như vậy từng xuất hiện từ năm này sang năm nọ, mà thị giác của cô từ chân hắn đến eo hắn, lại tới ngực hắn…

Sau đó đột nhiên im bặt.

Vì sao tuổi càng lớn hơn, bọn họ càng không thể thân mật ở chung với nhau như vậy?

Rõ ràng bọn họ là hai người có quan hệ thân mật nhất trên thế giới này.

Đám đông ở chợ hải sản ồ ạt, mùi tanh của hải sản ở khắp nơi.

Khi Hạ Minh Viễn trả tiền trước một quầy hàng nào đó xong chuẩn bị đi về trước, cuối cùng Hạ Vân lấy hết can đảm tiến lên nắm lấy tay hắn.

Cơ thể Hạ Minh Viễn cứng lại một lát, nghiêng đầu liếc Hạ Vân một cái, ánh mắt đó quá phức tạp, khiến Hạ Vân không nhịn được cúi đầu.

Hắn rời mắt đi, trên tay hơi dùng sức lập tức tránh thoát khỏi tay Hạ Vân, xoay người tiếp tục đi về trước.

Hạ Vân đột nhiên cảm thấy trong lòng buồn bực, buồn bực đến mức sắp không thở nổi, cô mở miệng gọi cha, nói:

“Con qua bên kia xem thuyền đánh cá.”

Hạ Minh Viễn gật đầu, nói: “Đừng quá lâu.”

“Vâng.”

Sau khi Hạ Vân nói xong thì xoay người rời khỏi đám người, bước chân vội vàng như là chạy trối chết.

Bên bến tàu nhỏ có bến tàu, có không ít thuyền đánh cá đỗ ở bên đó, khi Hạ Vân còn nhỏ tới chợ hải sản, luôn muốn tới đây nhìn xem.

Còn từng ảo tưởng cha lái thuyền dẫn cô ra biển bắt cá, bởi vì ở trong mắt cô, hắn chính là không gì không làm được.

“A, quả bóng nhỏ, quả bóng của mình.”

Một giọng nói non nớt truyền tới, khiến Hạ Vân chú ý.

Bởi vì cách rất gần, cô vội vàng tiến lên nói: “Bạn nhỏ, bậc thang này rất trơn, cháu không thể đi xuống.”