Chương 9: Con đang làm cái quái gì vậy

“Bóng của cháu.” Đứa bé trai ba bốn tuổi chỉ dưới bậc thang, chỉ phía quả bóng màu sắc rực rỡ đang nổi trên mặt nước nói.

Hạ Vân hỏi đứa bé: “Cha mẹ cháu đâu?”

Trong mắt bạn nhỏ chỉ có bóng của mình, khổ sở nói: “Bóng của cháu sắp trôi đi rồi.”

“Cháu ngoan ngoãn đứng đây, dì đi xuống nhặt giúp cháu.”

Từ lúc sinh con tình thương của mẹ trong cô bùng cháy, căn bản không nhìn nổi bạn nhỏ khổ sở cầu xin.

Chân Hạ Vân đi dép xăng đan, gót dép hơi cao nên cô cởi dép ra đi chân trần xuống.

Cũng may nước bên cạnh bậc thang không dao động lắm, quả bóng vẫn luôn đảo quanh chỗ đó, không trôi đi xa.

Nhưng mà Hạ Vân vẫn xem mức độ trơn ướt của bậc thang, khi tới bậc thang cuối cùng cô trượt chân một cái, cả người không chịu khống chế ngã xuống dưới.

“A…”

Cô kêu lên sợ hãi.

“Vân Vân!”

Một giọng nam theo sát truyền tới.

Nước biển mát lạnh lập tức tới ngực Hạ Vân, Hạ Vân bám lấy bậc thang bên cạnh theo bản năng, không cho mình tiếp tục rơi xuống.

Cô còn chưa hết hoảng sợ, có người nắm lấy hai cánh tay của cô kéo cô lên trên…

Hạ Vân ngẩng đầu: “Cha… Cha…”

Gương mặt đẹp trai của Hạ Minh Viễn trở nên vô cùng dữ tợn, hung dữ nhìn chằm chằm cô tức giận nói:

“Con đang làm cái quái gì vậy?”

“Con…”

Người đàn ông lại nói: “Muốn chết thì đi xa một chút nhảy mới có tác dụng!”

Hạ Vân vội lắc đầu: “Con không tự tử, con muốn nhặt quả bóng giúp bạn nhỏ kia…”

Vừa rồi khi Hạ Minh Viễn xông tới tốc độ quá nhanh, khiến lúc này hắn còn không ngừng thở hổn hển.

Nghe con gái giải thích, trái tim thấp thỏm của hắn mới dần bình tĩnh lại.

Hít sâu một hơi, Hạ Minh Viễn khom lưng bế con gái ướt đẫm lên, trầm giọng trách mắng:

“Chỉ biết gây chuyện.”

Cổ Hạ Vân đỏ bừng, cô cũng không nghĩ tới sẽ xảy ra loại chuyện này.

Không chỉ không nhặt được bóng, quần áo đều bị ướt, không biết phải trở về kiểu gì!

Xung quanh có không ít người vây xem, Hạ Vân cảm thấy mất mặt, vội co rúc vào trong lòng cha làm đà điểu.

Hạ Minh Viễn nhìn dáng vẻ này của cô, muốn mắng lại luyến tiếc, chỉ có thể ôm cô đi trở về bên cạnh xe máy.

Hạ Vân được hắn buông ra thì thấy một túi hải sản to treo trước xe máy, rõ ràng là mua không ít.

“Đến đằng trước cho con thay quần áo.” Hạ Minh Viễn nói, sau đó thúc giục cô lên xe.

Tuy trong lòng có nghi ngờ, nhưng Hạ Vân vẫn mặc quần áo ướt đẫm ngồi lên xe máy.