Chương 3: Nói đi, mấy năm nay đã làm gì

Chương 3: Nói đi, mấy năm nay đã làm gì

Nơi lúc trước cô vội vàng muốn tránh thoát khỏi nơi này, lúc này lại thành chỗ về an ổn nhất của cô.

Mà người đàn ông cường tráng trước mắt, mới là người đáng tin cậy nhất trên thế giới này.

Hạ Vân hổ thẹn còn khó chịu, cô lau nước mắt đi vào phòng điều hòa, đứng cách người đàn ông mấy bước, cúi đầu há miệng thở dốc, thiên ngôn vạn ngữ cuối cùng chỉ còn một câu:

“Cha, rất xin lỗi.”

Ngoại hình của Hạ Minh Viễn là soái ca lãnh khốc, nhưng động tác ôm cục cưng lại vô cùng thành thạo, bởi vì Hạ Vân được hắn ôm lớn như thế.

Hắn cũng không trả cục cưng lại cho Hạ Vân, mà ôm vào trong lòng lắc lư nhẹ nhàng, chân dài vươn ra câu lấy ghế dựa plastic tới trước mặt Hạ Vân, trầm giọng nói:

“Nói đi, mấy năm nay đã làm gì?”

Hạ Vân ngồi lên ghế, khẩn trương liếc hắn một cái.

Trong ấn tượng cha luôn lãnh khốc, không có nhiều biểu cảm lắm, nhưng cũng ít khi nổi giận, ngoại trừ lần đó vào bốn năm trước.

Hắn đuổi theo tới tận bến xe, nổi trận lôi đình kéo cô về nhà, lần đó hắn thật sự vô cùng tàn nhẫn.

Sau này cô lén rời đi, gọi điện cho hắn hắn đều không nghe máy, lại sau đó cô đổi thành gửi tin nhắn báo bình an cho hắn.

Hơn bốn năm qua tin nhắn báo bình an chưa từng đứt đoạn, nhưng cô cũng chưa từng nhắc tới chuyện khác.

Cô biết mỗi tháng cha sẽ gửi tiền vào trong thẻ cho cô, còn có không ít, cũng đủ cho cô sống thoải mái ở thành phố lớn.

Nhưng từ sau khi cô tìm được công việc, đã không tiêu số tiền trong thẻ đó.

“Con…” Hạ Vân khẩn trương đến mức nuốt nước bọt: “Con hẹn hò với một người đàn ông hơn hai năm, không cẩn thận có cục cưng, anh ta bảo con phá đi, con luyến tiếc nên sinh ra. Nửa tháng trước vợ anh ta tìm tới cửa, con mới biết anh ta đã kết hôn nhiều năm…”

Lúc ấy cô thực sự tuyệt vọng, muốn về nhà trước tiên, nhưng rối rắm mấy ngày xong, thì thu dọn đồ trở về.

Trong phòng thủy tinh yên tĩnh một lát, dường như Hạ Vân có thể nghe thấy được tiếng tim đập của mình.

Cô lại lén nhìn cha, thấy hắn nghiến răng giống như đang tức giận, nhưng rất nhanh lại kìm nén xuống.

Một lúc lâu sau, mới nghe hắn mở miệng: “Trở về là ở tạm, hay là không đi nữa?”

“Con… Con có thể không đi không?” Cô nhỏ giọng nói.

“Hừ.” Hạ Minh Viễn hừ lạnh, giọng nói không thân thiện nói: “Tùy con.”

Hắn không nói chuyện gì khác, đưa đứa bé cho cô hỏi: “Con muốn ở bên này, hay là ở bên bà nội?”

Hạ Vân không đứng dậy đón lấy đứa bé, mà đột nhiên dang hai tay ôm eo người đàn ông, kèm theo khóc nức nở gọi hắn:

“Cha, cha… Rất xin lỗi, cha mắng con mấy câu đi.”