Chương 4: Ông trời tới cũng không rảnh

Cơ thể Hạ Minh Viễn cứng đờ, một lúc lâu sau mới trầm giọng nói: “Mắng con có tác dụng không?”

Lúc trước hắn ra tay đánh cô, không phải là cô vẫn chạy ư.

“Nếu mắng con có thể khiến con cảm thấy tốt hơn một chút, vậy cha càng không mắng con, con cứ luôn khó chịu như vậy đi.”

Sau khi nói xong, hắn quả quyết đẩy cô ra, đặt cục cưng vào trong lòng cô, mình thì đi ra ngoài làm việc.

Chẳng qua trong lòng vẫn luôn bực bội không có biện pháp chuyên tâm làm việc.

Có khách hàng gọi điện thoại tới, Hạ Minh Viễn nằm dưới xe ô tô nghe máy.

Đối phương hỏi hắn buổi chiều có rảnh không, muốn lái xe tới đây sửa, hắn trực tiếp từ chối:

“Không rảnh, đừng tới đây.”

“Tôi là khách hàng VVVIP của anh đấy!” Đối phương nói giỡn.

“Ông trời tới cũng không rảnh.” Hạ Minh Viễn quả quyết cúp điện thoại.

Trong phòng điều hòa, Hạ Vân ôm cục cưng lén lau nước mắt, cục cưng còn tỉnh ê ê a a với cô.

Hạ Vân nhìn đứa bé đáng yêu, cũng không khổ sở nổi nữa, nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, đứng dậy đi ra ngoài nói với Hạ Minh Viễn:

“Cha, con muốn ở trên lầu, đi dọn dẹp trước.”

Cả căn nhà này là nhà của bọn họ, từ lúc xây xong Hạ Vân vẫn luôn ở bên này.

Người đàn ông bận rộn dưới gầm xe nghe thấy thế đáp lại: “Hành lý để đó, cha sẽ mang lên cho con.”

Cô ôm cục cưng không có biện pháp mang hành lý lên tầng 3, Hạ Vân cũng không từ chối, quen cửa quen nẻo đi lên cầu thang.

Mọi thứ trong nhà vẫn giống y như trước khi cô rời đi, quen thuộc đến mức cô như chỉ mới đi ra ngoài bốn tiếng, mà không phải bốn năm.

Một mình cha ở trong căn nhà rộng rãi như vậy, khi rảnh rỗi có thỉnh thoảng nhớ tới cô hay không.

Lúc này Hạ Vân mới biết được mình tàn nhẫn cỡ nào, khi cha còn trẻ một mình nuôi cô, cực khổ nuôi cô khôn lớn.

Khi cô vừa mới trưởng thành, lại nhẫn tâm vứt bỏ hắn rời đi tận bốn năm.

Phòng của Hạ Vân vẫn như ban đầu, rõ ràng là có người thường xuyên dọn dẹp.

Cô biết, cha vẫn luôn mạnh miệng mềm lòng!

Cục cưng vặn vẹo mấy cái trong lòng cô, cái miệng nhỏ phấn nộn lại bắt đầu cọ ngực Hạ Vân, là đang tìm núʍ ѵú.

Hạ Vân thấy thế cũng mặc kệ chuyện khác, ngồi trên sô pha trong phòng khách, vén áo và áσ ɭóŧ lên lộ ra hai bên nhũ thịt nặng trĩu.

Núʍ ѵú màu đỏ thẫm đã sớm bị cục cưng hút đến vừa đỏ vừa sưng, cô thuần thục cầm lấy một bên núʍ ѵú cọ miệng cục cưng.