Chương 2: Không phải nói, cho dù chết bên ngoài cũng không trở về sao

Chương 2: Không phải nói, cho dù chết bên ngoài cũng không trở về sao

Áo ba lỗ màu đen dán sát vào người hắn, khiến cơ bắp rắn chắc toàn thân hắn không có chỗ có thể che giấu.

Bởi vì trời nóng, trên làn da trần trụi bên ngoài của hắn thấm ra một tầng mồ hôi mỏng, nhìn giống như tô lên một tầng dầu sáng trong.

Hạ Vân mấp máy đôi môi khô khốc, khẩn trương không yên lòng mở miệng: “Cha, con đã trở về.”

Trong tay của Hạ Minh Viễn còn có một cái kìm, bước mấy bước đi tới cửa, từ trên cao nhìn xuống cô, đột nhiên cười mỉa nói:

“Không phải nói, cho dù chết bên ngoài cũng không trở về sao?”

Đôi mắt của hắn âm trầm nhìn đứa bé trong lòng Hạ Vân, lại hỏi: “Đây là ai?”

Hạ Vân cúi thấp đầu, vẫn luôn không dám ngẩng đầu nhìn thẳng hắn, chỉ ngập ngừng nói:

“Vâng… Là con con.”

Sau khi nói xong, động tác của cô lưu loát cởi cái địu trước ngực ra, tiến lên hai bước đưa cục cưng cho Hạ Minh Viễn, nói:

“Cha, cha ôm đứa bé giúp con một lát, con muốn đi vệ sinh.”

Hạ Minh Viễn sửng sốt hai giây, không quan tâm đồ mình cầm trong tay, ném kìm xuống đất ôm lấy đứa bé.

Hạ Vân ngầm thở phào nhẹ nhõm, sau đó vội vàng đi tới nhà vệ sinh trong cửa hàng.

Thực ra cô không phải mắc tiểu, mà là trướng sữa.

Trước khi xuống xe đứa bé mới bú xong, nhưng sữa của cô thực sự quá nhiều, lúc này mới có một lát bên trong trướng đến khó chịu, cảm thấy sắp trướng bạo.

Tuy bốn năm không trở về, nhưng mọi thứ trong cửa hàng không thay đổi quá nhiều, ngay cả mùi thơm trong nhà vệ sinh đều là mùi cô chọn lúc trước.

Cái mũi của Hạ Vân hơi lên men.

Cô đứng trước gương cởi cúc áo, dùng tay bóp sữa ra một lát, đợi cảm thấy không còn trướng nữa thì mới rửa tay đi ra ngoài.

Bên ngoài, Hạ Minh Viễn đã ôm đứa bé vào trong phòng có điều hòa, xuyên qua cửa sổ thủy tinh sáng ngời có thể thấy được hắn đang nghiêm túc trêu đùa cục cưng trong tay.

Hạ Vân do dự mấy giây, kiên trì đi vào, mới đẩy cửa ra thì nghe thấy Hạ Minh Viễn dùng giọng nói trầm thấp dễ nghe của hắn nói:

“Cục cưng, ông là ông nội.”

Hạ Vân: “…”

PS: Hạ Minh Viễn 17 tuổi sinh Hạ Vân, Hạ Vân 22 tuổi sinh cục cưng, cho nên Hạ Minh Viễn 39 tuổi làm ông ngoại, ha ha…



Hạ Vân dựa vào bên cạnh cửa thủy tinh, cuối cùng không thể kìm nén cảm xúc trong lòng, nước mắt như hạt châu rơi xuống, rơi từng giọt to.

Năm đó rời nhà, cô không biết trời cao đất rộng nói đầy hùng hồn, nói chắc chắn sẽ lăn lộn ra sự nghiệp cho hắn thấy.

Nhưng hôm nay cô xám xịt trở về, cũng lăn lộn chẳng ra sao, trái lại còn sinh ra một đứa bé.