Bây giờ trong phòng chỉ còn hai người, anh ngồi xuống giường âu yếm nhìn cô hỏi: “Chi Chi còn đau không?”
Thấy cô vẫn giận dỗi không để ý đến mình, anh vẫn kiên trì dỗ dành: “Bảo bối quay sang nhìn anh được không? Có chuyện gì nói ra chúng ta cùng nhau giải quyết được không em? Anh làm sai chuyện gì sao? Em nói ra anh mới biết để sửa chứ, phải không nào? Bảo bối ngoan quay sang nhìn anh nào.”
Nghe anh cứ liên tục gọi bảo bối, cuối cùng cô vẫn quay sang nhìn anh, nước mắt lưng tròng, nghẹn ngào nói: “Hôm qua anh hẹn hò với Hoàng Minh Nguyệt mà không nói với em... Anh đi sang thành phố khác công tác cũng không nói với em... Em còn dựa vào Hoàng Minh Nguyệt mới biết anh đi công tác... Hôm sau anh đi làm sớm còn mua đồ ăn sáng cho Hoàng Minh Nguyệt... Vốn dĩ trước đây anh luôn mua cho em mà... Vậy mà bây giờ anh lại mua cho người khác... Cô ấy nói đồ ăn sáng anh mua còn hỏi em có muốn ăn cùng cô ấy không...”
Anh nhìn cô vừa rưng rưng nước mắt vừa nghẹn ngào khóc không khỏi đau lòng. Anh vừa xoa nhẹ khoé mắt lau nước mắt cho cô vừa giải thích: “Anh hẹn hò với cô ta là vì cô ta đến trễ đạo diễn cho cô ta tấm thẻ ưu tiên, cô ta được mời một vị khách nam đi hẹn hò và người được mời không có quyền từ chối, lúc hẹn hò anh đã nói rõ và từ chối thẳng cô ta rồi, anh ngồi không bao lâu thì có cuộc gọi sang thành phố S giải quyết việc gấp, cô ta chắc là nghe được thông tin lúc anh nói điện thoại. Tối đó anh về trễ, em ngủ rồi nên anh không nói chuyện được với em. Hôm sau anh đi làm sớm, trước khi đi anh vẫn mua đồ ăn sáng cho em như mọi ngày mà sao lại thành anh mua cho Hoàng Minh Nguyệt rồi?”
Nghe anh giải thích cô đã biết là do mình hiểu lầm anh nên cô đã bớt giận. Cô có tật xấu, mỗi lần bệnh là hay mè nheo làm nũng người nhà và có lẽ cô đã xem anh là bạn trai của mình mà làm nũng với anh: “Em làm sao biết được a~, lúc em xuống thì thấy cô ấy ăn đồ anh mua rồi còn hỏi em có muốn ăn không, em tức giận nên chỉ uống cà phê rồi rời đi, em còn không được ăn sáng... Hôm nay anh còn không đến buổi hẹn hò của em, em tức giận nên bửa ăn trưa trở hành em gọi Văn Văn đến ăn chiều với em, thằng nhóc đó còn cười nhạo em... Buổi tối em không muốn trở về nhà sớm, em sợ em là người duy nhất về sớm nên mới cùng Văn Văn thay anh tư đi tiệc rượu, ở đó em ăn không bao nhiêu còn phải uống rượu nữa. Do hai ngày này ăn uống không đàng hoàng nên mới đau bao tử.”
Anh đưa khăn giấy cho cô lau mặt, đau lòng ôm cô vào lòng, xoa đầu an ủi cô: “Bảo bối xin lỗi em, là anh không tốt. Thông thường đồ ăn không có tên thì mọi người không ai tùy tiện đυ.ng vô với lại mọi người trong nhà đều biết anh luôn dạy sớm mua đồ ăn sáng cho em nên dù không để tên thì mọi người vẫn biết đó là anh mua cho em. Anh không biết là do cô ta mới đến nên không rõ những chuyện này hay cố tính làm vậy, lần sau anh sẽ bỏ giấy ghi chú vào đó... Còn hôm nay anh thật sự xin lỗi em. Anh nghĩ bộ dụng cụ trà là của em vì ở đây chỉ có anh và em là thích uống trà, hai ta cùng nhau uống trà thưởng trăng rất nhiều lần nên vừa nhìn đã nghĩ ngay cái đó là em.”
Cô ngước khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt hồng hồng lên nhìn anh: “Thì ra cô ấy vẽ bộ dụng cụ trà sao, em chỉ biết bức tranh của chị Như Lan thôi, hai cô gái kia thì em không biết họ vẽ gì. Em vẽ cô gái đang hát là vì em muốn biểu diễn hát hí khúc cho anh nghe, em đã chuẩn bị sẵn sân khấu luôn rồi, sân khấu đó còn được đặt ở một quán trà, em định để anh vừa uống trà vừa nghe em hát... Thì ra là vậy, nếu là em khi nhìn thấy bức tranh đó thì cũng sẽ chọn. Xin lỗi anh là em hiểu lầm anh rồi.”
Anh mỉm cười xoa đầu cô: “Không sao, là do anh suy nghĩ không chu toàn, đây là lần đầu tiên anh yêu nên nhiều chuyện có thể anh không suy nghĩ thấu đáo nên nếu có vấn đề gì không hài lòng em nói với anh được không, đừng chiến tranh lạnh với anh... Nhé?”
Cô vòng tay ôm eo anh, khuôn mặt trắng nõn cọ cọ vào ngực anh: “Em cũng là lần đầu yêu nên cũng có nhiều lúc quá đáng, nếu anh có gì không hài lòng cũng phải nói với em nhé, với lại sau này dù có chuyện buồn hay khó khăn gì chúng ta cũng phải nói với nhau, chúng ta cùng nhau giải quyết nhé... Chúng ta đều lần đầu yêu nên cứ học từ từ vậy.”
“Bảo bối cho dù sau này có giận dỗi hay có chuyện buồn cũng phải ăn uống đàng hoàng biết không? Nếu không anh sẽ rất đau lòng.”. Anh dông dài dặn dò.
Cô chột dạ gật đầu: “Em biết rồi.”
“Thật tiếc quá, không biết hình dáng em đứng trên sân khấu biểu diễn là như thế nào.”. Anh luyến tiếc nói.
“Không sao thời gian còn dài, nhất định sẽ có cơ hội thôi.”. Cô an ủi anh.
Anh gật đầu hôn nhẹ vào trán cô, cánh tay ôm chặt lấy cô như sợ cô chạy mất. Sau khi giải quyết hiểu lầm, anh cũng đã nhẹ lòng hơn rất nhiều. Sau khi nói rõ cũng đã kéo sợi dây gắn kết trái tim hai người gần nhau hơn.
Anh nhẹ nhàng đỡ cô nằm xuống gối, đắp kỹ chăn cho cô rồi xoa khuôn mặt mềm mại của cô: “Anh vào lấy khăn lau mặt cho em, khóc nước mắt nước mũi tèm nhem hết rồi.”
Cô ngại ngùng quay đầu sang chỗ khác, anh bật cười nhìn cô.
Anh vào nhà tắm giặt khăn với nước ấm rồi lau nhẹ khuôn mặt cô, khuôn mặt cô quá non mềm, anh không dám mạnh tay, bàn tay anh lau nhẹ nhàng cẩn thận như đang nâng niu bảo vật trân quý nhất của mình.
Anh nằm xuống cạnh cô đưa tay trái cho cô gối đầu, ôm cô vào lòng tựa má vào đỉnh đầu cô nhỏ nhẹ thỏ thẻ: “Bảo bối còn đau không?”
Cô phát hiện sau lần đầu anh gọi bảo bối cô không phản đối thì anh càng gọi thuận miệng hơn rồi, cô mỉm cười trong lòng anh, lắc nhẹ đầu nói: “Em bớt đau rồi.”
“Hay là anh xoa bụng cho em nhé? Tay anh ấm chắc có thể giúp em bớt đau.”
Cô gật đầu đồng ý, anh đưa tay vào chăn luồn vào áo cô, đặt tay lên bụng xoa cho cô. Cô tựa đầu vào ngực anh thoải mái nhắm mắt.
Giọng anh trầm khàn trên đỉnh đầu cô truyền đến: “Anh xoa cho em, khi nào em ngủ anh sang giường Tô Lâm ngủ.”
Bàn tay anh ấm áp, dịu dàng xoa bụng cô, không biết là do tay anh ấm hay do hiệu quả của thuốc mà cô đã bớt đau hơn rất nhiều. Cô nằm trong lòng anh thoải mái gật đầu.
Đến khi cô ngủ anh mới ngừng xoa bụng cô. Anh ngồi dậy, vuốt loạn tóc mềm mượt đang che mặt cô ra ngắm nhìn khuôn mặt say ngủ của cô, trong mắt anh toát đầy vẻ dịu dàng. Anh hôn nhẹ lên trán cô rồi mới sang giường bên nằm ngủ.
Trải qua một ngày mệt mỏi, giải quyết xong mọi hiểu lầm, còn thu được quả ngọt, cuối cùng hai người cũng bình yên vào giấc.