Chương 19: Nước gừng và cháo

Sáng hôm sau Dịch Quân Thụy vẫn theo đồng hồ sinh học của bản thân mà thức dậy sớm. Anh quay sang nhìn Dương Hàm Chi vẫn say giấc nồng không khỏi mỉm cười hạnh phúc, anh cảm thấy khoảnh khắc vừa mở mắt thức dậy đã có thể nhìn thấy cô thật tốt.

Anh đặt một nụ hôn lên trán cô. Anh đã rất nhẹ nhàng nhưng vẫn đánh thức cô, cô ngái ngủ mắt nhắm mắt mở nhìn anh. Anh mỉm cười nói nhỏ nhẹ với cô: “Bảo bối xin lỗi, làm em thức giấc rồi, anh chỉ định hôn chào buổi sáng. Vẫn còn sớm lắm em ngủ thêm đi.”

Cô mơ màng gật đầu, vẫn nghe hiểu lời anh nói mà nhỏ giọng trả lời: “Khi nào anh ăn sáng thì gọi em dậy cùng ăn nhé?”

Từ ngày bọn họ đi buổi Date 2 về, giọng điệu của cô khi ở cùng anh đã thay đổi. Cô sẽ bất giác làm nũng với anh, giọng nói ngọt ngào, ngọt tận sâu tim anh.

Sau một ngày đi công tác và buổi Date 3 này, anh không được gặp cô cũng không được gọi điện hay nhắn tin, hoàn toàn không liện lạc gì được với cô đã làm anh nhận ra mình càng ngày càng nghiện cô, chỉ cần một ngày không gặp cô anh đã thấy nhớ, trong đầu luôn nghĩ đến cô.

Sau khi tập thể dục về, Dịch Quân Thụy vào bếp rửa sạch gừng, thái lát. Trong lúc thái anh sơ ý để dao cắt trúng tay, có thể do lực tay anh mạnh nên vết cắt hơi sâu, máu chảy ra rất nhiều, anh rửa dưới vòi nước, toàn bộ quá trình anh chỉ hơi nhíu mày khi vừa cắt trúng, còn lại anh không hề thay đổi biểu cảm hay phát ra âm thanh gì, bình thản cứ như mình chỉ đang rửa tay thôi.

Sau đó chỉ đi tìm băng keo cá nhân dán vào là xem như xử lý vết thương xong, rồi lại vào bếp tiếp tục nấu nước gừng.

Anh vo gạo, nhìn động tác anh khó khăn đổ nước vo gạo ra đã chứng minh rõ khả năng bếp núc của mình. Sau một hồi vất vả, cuối cùng anh cũng vo sạch gạo, đổ nước vào nồi rồi kiên nhẫn đứng canh chừng. Sau khi sôi anh cho một ít muối vào. Cuối cùng thành quả món cháo trắng và nước gừng mà anh học từ video trên mạng cũng xem như là thành công.

Khi anh lên tầng 3 thì thấy Tô Lâm đang ngồi trước ghế sô pha chờ anh: “Tớ định vào lấy quần áo mà không thấy cậu nên tớ chờ ngoài đây.”

Hai người cùng vào phòng, Tô Lâm đi thẳng tới tủ quần áo không dám nhìn loạn, măc dù mắt cố gắng không nhìn nhưng tai anh không điếc nên dù anh không muốn vẫn nghe thấy lão Dịch dùng giọng điệu nhỏ nhẹ, dịu dàng gọi tiểu Dương. Anh thật sự sửng sốt, anh chưa nghe thấy giọng Dịch Quân Thụy như thế này bao giờ. Giờ anh đã biết thì ra hai người bọn họ khi ở riêng với nhau là dáng vẻ này.

“Chi Chi dậy thôi... Ngoan dậy ăn sáng nào.”

Cô chỉ hơi nhíu mày biểu thị mình đã nghe thấy chứ không có biểu hiện khác cho thấy mình muốn dậy.

Anh biết cô thích ngủ nướng nên mỉm cười cuối xuống gần dỗ dành: “Bảo bối dậy thôi, anh làm đồ ăn sáng xong rồi.”

Tô Lâm đang đem đồ ra khỏi phòng nghe thấy hai tiếng bảo bối thì bị sốc xém đem đồ trên tay làm rớt hết. Anh ấy cấp tốc rời khỏi nơi làm người ta ngọt đến sâu răng này.

Thấy cô mơ màng mở mắt nhìn anh, anh vuốt tóc cô dịu dàng nói: “Bảo bối hôm qua em mới đau bao tử nên dạy ăn sáng... Hai ngày rồi chúng ta không ăn cùng nhau, em đành lòng để anh cô đơn ăn một mình sao?”

Cô dần tỉnh táo, thấy anh gần mình như vậy thì vội kéo chăn lên che mặt chỉ chừa hai con mắt: “Em còn chưa rửa mặt đó... Em thấy anh thay đổi rồi.”

“Hửm? Thay đổi sao cơ?”

“ Anh... Anh... Anh ngày càng tự nhiên hơn rồi, lúc trước mặc dù anh đối với em vẫn đặc biệt hơn mọi người nhưng bây giờ anh càng giỏi thể hiện hơn nữa.”. Cô xấu hổ quay mặt sang chỗ khác.

Anh bật cười, nhìn cô nói: “Anh như bây giờ không tốt hơn sao. Lúc trước anh kìm nén là do em chưa mở lòng với anh. Bây giờ chúng ta là người yêu rồi còn không cho anh thể hiện sao?”

Cô mở to mắt nhìn anh: “Ai... Ai là người yêu anh chứ? Đừng gọi loạn, còn chưa tới ngày tỏ tình đó.”

“Anh thích em, làm bạn gái anh nhé!”. Anh tới gần tai cô nói nhỏ.

Cô kinh ngạc nhìn anh thì thầm nói: “Nào có ai tỏ tình trên giường như anh chứ.”

Anh lại ghé vào tai cô nói nhỏ: “Chẳng phải em nói chưa tới ngày tỏ tình sao, anh chưa thể nói to trước nhiều người được nên giờ chỉ đành nói nhỏ hai ta nghe. Từ bây giờ tới đó vẫn sẽ không có gì thay đổi nên em đồng ý cho anh danh phận trước nhé?”

Nghe giọng điệu anh như đang làm nũng không khỏi làm cô bật cười, cô nhìn anh gật đầu đồng ý.

Anh mỉm cười hôn lên trán cô: “Dậy thôi, bảo bối của anh.”

Trên tầng đang diễn cảnh phim ngọt ngào, còn dưới bếp thì như đang diễn phim cung đấu.

Tạ Như Lan đang nấu bửa sáng thấy Hoàng Minh Nguyệt khoác tay Lâm Khả Như vào, cô lên tiếng hỏi: “Chào buổi sáng, chị có nấu mỳ, hai em cùng ăn chứ?”

Hoàng Minh Nguyệt nhìn Lâm Khả Như im lặng bên cạnh, quay lại trả lời: “Dạ không cần đâu chị.”

Cô quan sát hai người rồi gật đầu không nói gì nữa. Lâm Khả Như cũng vào bếp nấu mì. Hai người im lặng cùng nhau đứng trong bếp nấu. Lâm Khả Như chỉ nói chuyện với Hoàng Minh Nguyệt, xem Tạ Như Lan như không khí. Hai người chỉ nói chuyện với nhau như đang cô lập Tạ Như Lan.

Từ xa Tô Lâm đã thấy chuyện này, anh đi chậm vào bếp cất lời chào mọi người rồi đi thẳng đến bên cạnh Tạ Như Lan.

Nụ cười trên môi Lâm Khả Như chợt tắt nhưng cô lấy lại biểu cảm rất nhanh, mỉm cười nhìn anh nói: “Lâm Lâm em có nấu mỳ, anh cùng ăn nhé?”

Tô Lâm mỉm cười khách sáo trả lời: “Xin lỗi nhé, hôm qua tớ với Như Lan đã hẹn ăn sáng với nhau rồi, cô ấy cũng đã làm hai phần rồi nè. Thật ngại quá.”

Tạ Như Lan nghe anh nói vậy thì rất ngạc nhiên, mặc dù cô nấu cho anh nhưng hai người họ không hề hẹn ăn trước như anh nói. Lúc nãy cô còn nghĩ anh là người luôn hoà nhã như vậy, Lâm Khả Như đã mở lời trước chắc chắn anh sẽ vì phép lịch sự mà không từ chối nhưng không ngờ anh lại chọn cô. Điều này làm cô không khỏi nhìn anh mỉm cười.

Lâm Khả Như sượng mặt nâng cao giọng: “Vậy sao?”

Hàn Thiên Ân mới xuống sau Tô Lâm không lâu chứng kiến cảnh này thì vội giải vây: “Chị, em chưa ăn, chị nấu cho em một phần được không?”

Lúc này Lâm Khả Như nhận ra mình thất thố trước mặt nhiều người nên cũng dựa vào bậc thang Hàn Thiên Ân đưa ra mà đi xuống: “Được rồi, thấy em đáng thương như vậy chị nấu cho em một phần đó.”