Chương 20

Sau khi rửa mặt, Chu Dữu và cả nhà ở phòng khách thảo luận về chuyện đón dâu ngày mai, Vệ Nễ ở trong phòng ngâm chân một mình.

Lúc này Chu Tập gõ cửa phòng cô.

Trong phòng mở điều hòa, Chu Tập chỉ mặc áo sơ mi màu đen, khoanh tay đứng ở cửa nhìn cô.

Lúc im lặng nhìn Chu Tập rất lạnh lùng, Vệ Nễ vẫn hơi sợ, cô khẩn trương tới mức nắm chặt cái khăn trên người.

“Ngày mai nhớ mặc nhiều chút.”

Chu Tập nói xong, Vệ Nễ yên lặng đỏ mặt.

Ngày hôm đó tới, Vệ Nễ có thử mặc váy phù dâu.

Chiếc váy màu xanh dài, tôn lên vòng eo mảnh khảnh của cô, đuôi váy che bàn chân, thiết kế chữ V lộ ngực và lưng phía sau, sau lưng có thể dùng tóc che lại, nhưng cũng không che được gì nhiều.

Tuy nhìn Vệ Nễ gầy, nhưng ngực lại đầy đặn, bầu ngực trắng như thỏ, phần eo được cột lại nên vừa lớn vừa căng, như bánh bao, mượt mà ở phần ngực.

Vệ Nễ thấy váy hơi lộ, muốn đổi kiểu khác, mà Chu Dữu lại rất thích, thích tới mức mua chiếc váy đó từ cửa tiệm váy cưới, căn bản không cho cô cơ hội từ chối.

Lúc thử Chu Tập cũng có thấy, rất đẹp.

Nhưng thời tiết đang lạnh, cơ thể cô yếu ớt, mặc ít vậy, nhất định sẽ bị bệnh nặng.

“…Tôi sẽ mặc thêm áo khoác.”

Không chỉ mặc thêm áo khoác, Vệ Nễ quyết định mặc thêm chiếc quần mùa thu, dù sau váy cũng dài, không ai thấy gì, cô cũng sợ lạnh.

Chu Tập gật đầu, bước tới chỗ cô.

Thấy anh đến gần, bàn chân đang ngâm nước của Vệ Nễ bất giác nhúc nhích.

Chu Tập đứng trước mặt cô, rất tự nhiên mà khom lưng sờ trán cô, ấm, nhiệt độ cơ thể bình thường.

“Tối nay ngủ sớm chút, đừng ngâm chân lâu quá, không cần để ý Chu Dữu.”

“…Ừm.”

Cô ngoan tới mức không đúng với độ tuổi, giống một đứa trẻ nghe lời người lớn, Chu Tập nhịn không được mà sờ mặt cô.

Nửa bên mặt Vệ Nễ như điện giật.

Cô không kịp suy nghĩ hành động này có thân mật quá mức không, vì cô thấy Chu Tập cầm khăn lông bên cạnh.

Vệ Nễ biết anh muốn làm gì tiếp theo, cô vội giật khăn lông lại từ tay anh: “Không… không cần… tôi tự làm… cậu mau đi nghỉ đi, không phải ngày mai cậu phải dậy sớm để đón thợ trang điểm sao? Nghỉ… nghỉ sớm chút.”

Từ nhỏ đến lớn mỗi lần khẩn trương cô đều nói cà lăm.

Chu Tập thấy tay cô run, cũng thấy mình quá vội, không để cô thấy mình tùy tiện, cuối cùng anh chỉ ừ một tiếng rồi rời đi.

Đêm nay Vệ Nễ ngủ không yên giấc, cô nằm mơ thấy Chu Tập, anh vuốt trán cô xong thì cúi đầu hôn cô, cuối cùng còn lau chân cho cô nữa chứ.

Cô cũng mơ thấy món thịt nướng thơm phức, và mơ thấy có người đang lóc xương giúp cô.

Suốt đêm, hình ảnh Chu Tập cứ lặp đi lặp lại trong giấc mơ của cô, nên khi thức dậy Vệ Nễ vẫn chưa định thần.

Nhưng cô không có thời gian để ổn định cảm xúc, trời vừa sáng ngoài sân đã ồn ào.