Chương 12

Chu Dữu trên tay ôm vòng hoa, mãn nguyện thở dài: “Người tốt còn rất nhiều.” Vệ Nễ cầm nửa vòng hoa còn lại gật gù đồng ý theo, còn Chu Tập chỉ lặng lẽ bước đi bên cạnh hai người.

Đêm đó, họ đi bộ gần ba tiếng đồng hồ vì hai bó hoa này. Trên đường đi, Chu Dữu thay đổi suy nghĩ, đi được nửa đường, cô ấy muốn biến bó hoa thành búp bê, nửa tiếng sau lại muốn từ búp bê đổi thành hoa. Cứ đổi ý muốn liên tục, ấy thế mà Thẩm Đào vẫn nhẫn nại không có một nửa điểm khó chịu, suốt dọc đường luôn mỉm cười và nói chuyện trò đùa với cô ấy, tính cách Thẩm Đào thất sự rất tốt.

Phía bên cạnh, Chu Tập mặc dù ít nói nhưng nghe chị gái mình ồn ào như thế, hơn nữa lúc nãy trong cửa hàng, vì anh là người cao nhất, ông chủ nhờ anh leo thang để lấy hoa trên trần nhà xuống, anh cũng không hề tỏ ra khó chịu, anh vẫn luôn im lặng mà làm theo, tốt như vậy khiến người khác ngạc nhiên.

Một cơn gió lạnh đột nhiên thổi tới làm Vệ Nễ không nhịn được mà hắt xì một tiếng. Chu Dữu lo lắng vội vàng bước tới đưa tay lên trán cô sờ vào thăm dò: “Hôm nay cậu có thấy lạnh không?”

Vệ Nễ lắc đầu: “Không, tớ không sao đâu.”

Chu Dữu nhìn thấy sắc mặt cô trông không được tốt, có lẽ cô ấy đang lo lắng. Thấy thế Chu Dữu nhíu mày, nổi giận quay đầu lại nhìn Chu Tập như muốn mắng thêm một trận, thấy vậy, Vệ Nễ liền vội vàng nắm lấy tay cô ấy trấn an: “Tớ thật sự không sao đâu, cậu đừng tức giận, cậu sắp thành cô dâu rồi, phải luôn vui vẻ mới đúng.”

Chu Dữu mềm lòng nhưng vẫn nghiến răng nghiến lợi đưa ngón tay chỉ vào ngực Chu Tập: “Tốt nhất là em nên chăm sóc tốt cho Vệ Nễ, nếu cô ấy bị cảm lạnh thì em không xong với chị đâu.”

Vệ Nễ liếc nhìn Chu Tập, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cô chỉ im lặng cúi đầu. Không biết có phải cô lo lắng thái quá hay không, chỉ là cô luôn cảm thấy, mỗi lần Chu Tập nhìn cô đều khiến cô hoảng sợ một phen, mặc dù cô biết anh là người tốt, cũng chưa làm gì cô, nhưng lại làm cô hoảng sợ, cô vẫn chưa hiểu được vì sao lại như thế.

Sau ba tiếng đi bộ, cuối cùng họ đã quay trở lại ngôi nhà mới để trang trí, Chu Tập giúp Thẩm Đào buộc vòng bóng bay trang trí trong phòng khách, còn Vệ Nễ và Chu Dữu ngồi ở ghế sofa để trang trí bó hoa.

Đang miệt mài trang trí, Chu Dữu nhờ Vệ Nễ xuống bếp rót cho cô ấy một cốc nước nóng, cô ấy nói lẩu tối nay ở nhà hàng có vị cay, làm cho bụng cô ấy có chút khó chịu.

Vệ Nễ đặt hoa xuống rồi đi vào phòng bếp, cô đứng trước bồn rửa chén rồi đi lại, mãi sau đó cô mới nhận ra, cô không biết ly được cất ở đâu, cô muốn chạy ra hỏi Chu Dữu, nhưng vừa đi tới cửa bếp đã nhìn thấy Thẩm Đào đang ôm eo Chu Dữu trên ghế sofa tình tứ với nhau, cô nhanh chóng quay lại bếp để tìm, nhưng tìm mãi không tìm thấy. Cô lo lắng gãi đầu không muốn phá không gian của hai người họ, rồi lại quyết định kìm nén sự xấu hổ mà bước ra ngoài hỏi.

Lúc này Chu Tập bước vào làm cho Vệ Nễ đột nhiên rất căng thẳng, cô sợ hãi cúi đầu xuống nhìn chằm chằm mặt bàn được làm bằng đá cẩm thạch, đầu óc trống rỗng. Cả ngày nay cô cảm thấy rất kỳ lạ, rõ ràng họ không nói chuyện với nhau, nhưng cô lại cảm nhận được ánh mắt của anh vẫn luôn dõi theo cô. Thà không nghĩ đến điều này còn tốt hơn, nhưng mỗi khi nghĩ đến cô cảm thấy căng thẳng đến mức hoảng sợ. Thậm chí tay cô cũng không biết nên làm gì, đặt nó ở đâu.

Trong bữa ăn khi tối ban nãy, Chu Tập giúp cô lấy một đĩa cam đã cắt sẵn trên bàn, Vệ Nễ cũng khẩn trương nói cảm ơn anh, rồi không chút do dự bỏ vào miệng ăn, thế nhưng lát cam ấy chua đến nỗi làm răng cô đau buốt, cô sợ xấu hổ nên không dám nhả ra. Thấy cô ăn rất ngon miệng, Chu Dữu hỏi cô cam có ngọt không, cô ngốc nghếch gật đầu khen rất ngọt.

Kết quả, Chu Dữu ăn vào thấy chua nên nổi giận quát mắng cô và cả Chu Tập. Vệ Nễ đột nhiên nghĩ tới, có phải vì lúc nãy Chu Dữu ăn quả cam chua đó, nên đã bị đau bụng rồi không? Điều này làm cô cảm thấy áy náy cùng với xấu hổ, lại có chút chột dạ nên không dám nhìn Chu Tập.

Chu Tập thấy cô từ khi mình bước xuống nãy giờ vẫn luôn bất động như bức tường, liền đi thẳng xuống phía sau cô, mở cửa tủ phía trên, lấy ly ra rồi đặt lên bàn. Vệ Nễ bị vây quanh giữa anh và tủ, thần kinh liền căng thẳng, cô nghe thấy Chu Tập hỏi cô: “Có lạnh không?”

Cô không biết đó có phải là ảo ảnh hay không, nhưng nghe trong câu nói đó không có chứa một chút hung dữ nào. Vệ Nễ đem hết sự khẩn trương trong lòng kìm nén xuống, cô thở gấp nhanh, cô biết mình nên trả lời, nhưng giờ đây cô lại căng thẳng không biết trả lời gì và cho dù biết trả lời thế nào cô cũng sợ hãi mà không nói nên lời, cuối cùng cô đành lắc đầu.

Chu Tập đứng đó nhìn đôi tai đỏ bừng của cô, nhớ tới chuyện xảy ra trong bữa ăn, anh cảm thấy dáng vẻ cô có chút buồn cười nhưng lại rất đáng yêu, trái tim vốn luôn bình tĩnh trước giờ cũng bất giác mềm nhũn theo. Anh lùi lại một bước, rót nước xong rồi đặt ly trên đế lót, bưng lên đưa tới cho cô: “Nếu cảm thấy không thoải mái thì nói.”

Vệ Nễ đưa mắt cẩn thận nhìn anh, cô cắn môi gật đầu nhẹ nói lời cảm ơn, rồi nhận lấy ly từ tay anh va đi ra ngoài.

Sau khi trang trí xong phòng khách thì đồng hồ cũng đã chỉ đến số mười, tức 10 giờ tối. Khi trở về, Chu Tập vẫn lái xe, Chu Dữu cùng cô ngồi ở ghế sau. Vệ Nễ thấm mệt lại có chút buồn ngủ, cô nhắm mắt lại, dựa vào vai Chu Dữu, cùng cô nói chuyện phiếm, họ cùng nhau bàn những chuyện lặt vặt về đám cưới, tính toán sắp xếp thời gian, địa điểm để đón thợ trang điểm và quay phim cho lễ cưới.

Trong mơ màng, Vệ Nễ cảm giác được có người dùng áo đắp lên cơ thể cô, mùi hương này hơi quen, ý thức cô còn chưa kịp tỉnh táo, thân thể cô đã mềm nhũn vùi đầu vào trong đống quần áo rộng rãi đang vây lấy mình, cô còn thoải mái cọ má mình vào trong hai lần. Cô còn nghe thấy được tiếng cười, muốn mở mắt ra xem người đó là ai, nhưng cô buồn ngủ quá, dù đã cố gắng cử động mấy lần vẫn không tài nào tỉnh táo nổi, cuối cùng cũng mệt lả người không vùng vẫy nữa mà thoải mái ngủ thϊếp đi.