Chương 10

Vệ Nễ đỏ mặt xấu hổ, vậy mà cô ngủ quên mất, cô đang do dự có nên chủ động nói lời cảm ơn anh hay không, nhưng cô vẫn không có dũng khí để mở miệng, cuối cùng vẫn là người đàn ông lên tiếng: “Tới rồi.”

Ngoài trời lúc này đã tạnh mưa, mặt trời cũng đã bắt đầu ló dạng, trên cửa kính tiệm váy cưới xuất hiện cầu vồng, có một đứa trẻ tình cờ đi ngang qua nhìn thấy nó liền thích thú nhảy lên, đưa tay chạm vào cửa kính sờ và vẽ theo đường cong cầu vồng.

Vệ Nễ nhìn trời thầm thở dài, vận may của cô thật không tốt, khi đến nơi trời mưa, giờ lại tạnh. Quần áo cô cũng đã khô được một nửa, cô tính cởϊ áσ khoác ra, ánh mắt cô thoáng nhìn qua người đàn ông xuyên qua áo khoác bông đột nhiên rồi dừng lại, trong lòng cô run lên. Chẳng lẽ… chẳng lẽ cô lại để quần áo có mùi lạ trên xe sao? Vệ Nễ nghĩ đến liền đỏ mặt xấu hổ.

Những chuyện đã như vậy cô cũng không thể hỏi được nên cô đành giả vờ như mình không để ý, sợ hãi đi theo người đàn ông bước ra khỏi xe, xem như không có chuyện gì xảy ra.

Khi bước xuống, Vệ Nễ nhận ra người đàn ông này rất cao, cô thậm chí còn không thể chạm tới vai anh, cô đứng trước mặt anh như một đứa trẻ chưa trưởng thành, nói như bố con có lẽ là hơi quá một chút. Cô vẫn là dáng vẻ cúi đầu không dám nhìn anh, cuối cùng vẫn không nhịn được mà đưa mắt nhìn lén. Anh đứng ở cạnh cửa xe, rút điện thoại ra bấm số gọi cho Chu Dữu. Nhìn thoáng qua, cô thấy anh có bờ vai rộng, eo thon cùng với đôi chân dài hệt như người bước ra từ truyện tranh, đến cả đôi bốt da đen bóng dưới chân anh ta cũng tỏa sáng trong hào quang ánh mặt trời.

Rất đẹp trai.

Nhìn hình ảnh này làm Vệ Nễ mặt đỏ bừng, tim lại đập nhanh.

Đương nhiên về phía Chu Tập cũng đang nhận thức được cô gái đang nhìn mình. Anh biết mình rất đẹp trai, từ lúc đi học cho đến khi đi làm, anh đều bị người khác lén lút nhìn trộm, mỗi lần như thế anh cảm thấy rất khó chịu, bây giờ anh cũng vậy, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của cô gái đỏ bừng, anh lại cảm thấy không hề tức giận.

Chu Dữu bước ra khỏi cửa, đang định gọi điện lại thì nhìn thấy hai người đang đứng cạnh một chiếc xe quen thuộc, anh liền nhận ra.

“Vệ Nễ”

“Hả?”

Vệ Nễ đang chăm chú nhìn trộm thì bị giọng nói của Chu Dữu làm cho cô không tránh khỏi giật mình, hoảng sợ. Chu Dữu chạy tới ôm lấy cô, sờ đi sờ lại kiểm tra xem cô thế nào, phát hiện quần áo của cô có chút ẩm ướt, liền mắng cô: “Thật ngốc! Cậu không biết xem dự báo thời tiết à, không cầm theo dù, lại để chính mình ướt. Có phải muốn bị cảm không hả?” Vừa nói, cô ấy vừa quay sang mắng người bên cạnh Vệ Nễ: “Chu Tập! Tên khốn này, sao em dám cúp máy của chị! Chị đã dặn em cái gì, chị đã bảo đón cô ấy cho cẩn thận, đừng để cô ấy bị ướt mưa cơ mà.”

Chu Dữu mắng cả hai người, càng ngày càng tức giận lại càng tiếp tục chống tay lên hông mắng Chu Tập, rồi lại quay qua mắng Vệ Nễ. Vễ Nệ đỏ mặt không dám nói gì, Chu Tập liên tục trả lời tin nhắn trên điện thoại, vẻ mặt tức giận vẫn không hề thay đổi, hoàn toàn coi Chu Dữu như không khí. Cuối cùng, có người bước ra khỏi phòng là chồng sắp cưới của Chu Dữu, trên tay anh ta cầm túi từ trong tiệm bước ra đến dỗ dành cô ấy.

Chu Dữu bình tĩnh trở lại, nắm lấy tay Vệ Nễ: “ Thôi được rồi, dù sao cũng đã đón được cậu. Cậu có đói không? Chúng ta đi ăn nhé.”

Vệ Nễ ngoan ngoãn gật đầu như cún con nghe lời chủ. Chu Tập tựa hồ như rất bận rộn, từ lúc ở bãi đậu xe cho đến khi tới nhà hàng vẫn liên tục trả lời điện thoại của công ty, cho đến khi thức ăn được bưng ra, anh mới đặt điện thoại xuống bàn.

Chu Dữu phàn nàn: “Không bỏ điện thoại xuống giây nào cả, bố chúng ta vẫn chưa về hưu đâu.”

Chồng Chu Dữu là Thẩm Đào nghe thế liền cười nói: “Những người đó nào dám làm phiền Chu tổng.”

Chu Dữu trừng mắt nhìn anh ta: “Chu tổng so với anh vẫn nhàn nhã hơn.”

“Làm sao có thể giống nhau được, anh cũng chỉ là một cửa hàng nhỏ mà thôi.”