Chương 7: Sinh nhật

CHƯƠNG 7: SINH NHẬT

Lý Tư mong ngày mong đêm, cuối cùng cũng đợi được đến ngày sinh nhật mình.

Từ sáng sớm cô đã thức dậy, ngồi tưởng tượng cảnh tối nay Trần Dật sẽ nói chúc mừng sinh nhật cô với bộ dáng như thế nào? Hẳn là anh sẽ hơi cong khóe miệng, sau đó chân thành nói với cô: Chúc em sinh nhật vui vẻ.

Nghĩ đến đây, cô liền thấy kích động, như đang bay trên mây, cảm giác vừa hạnh phúc vừa lâng lâng.

Lý Tư mặc một chiếc váy trắng đơn giản như mọi ngày, dậy sớm ăn sáng cũng ba mẹ, tiện thể đề nghị với hai người luôn kế hoạch của mình: Cô muốn buổi sáng đón sinh nhật cùng gia đình, buổi tối xin phép được mở tiệc cùng bạn bè thân thiết. Vương Thanh và Lý Vĩ Khang vui vẻ đồng ý, vốn dĩ hai người chưa từng nghe qua Lý Tư có bạn thân ở trường, hiện tại con gái bảo bối muốn vui sinh nhật cùng bạn bè, hai người vui mừng còn chẳng hết nữa là.

Sau khi mừng sinh nhật cùng cha mẹ, Lý Tư muốn đến địa điểm tổ chức party sớm để chuẩn bị. Cô đã nghe ngóng qua, các bạn cùng trang lứa mỗi khi tổ chức sinh nhật đều sẽ tổ chức ăn uống ở nhà hàng trước, sau đó đi KTV (karaoke nha). Nhưng... nghĩ đi nghĩ lại thì Trần Dật là người trưởng thành, cho nên cô bỏ qua khâu ăn uống mà trực tiếp mời mọi người đi KTV, mặt khác, ở phòng karaoke sôi động hơn, nếu cả hai bên không nói với nhau lời nào cũng sẽ không bị xấu hổ, lúng túng.

Nghĩ ngợi một lát, cô nhanh chóng lên lầu thay một bộ váy màu hồng nhạt cô thích nhất. Chiếc váy này làm bằng chất liệu mềm mỏng, bên dưới may chồng nhiều lớp và nhấn chân váy hơi phồng lên tạo cảm giác bồng bềnh, phiêu lãng, mỗi khi bước đi cả chiếc váy thướt tha như những cánh hoa hồng đang bung nở. Cô ngắm mình trong gương lần nữa, ừm… màu hồng phấn rất hợp với khí chất nhẹ nhàng của cô, nhưng cổ của chiếc váy này khoét hơi sâu, để lộ ra đôi xương quai xanh mảnh mai và lấp ló đôi gò ngực tuyết trắng. Cô nhìn mình trong gương đến phát ngốc… nếu là.... nếu là anh… thì có khi nào cảm thấy mình ăn mặc quá hở hang hay không?



Cô lắc lắc đầu, cô gái xinh đẹp trong gương cũng bắt chước cô, má đỏ bừng. Chắc anh chẳng để ý đâu, Lý Tư, mày suy nghĩ linh tinh gì thế?

Cuối cùng Lý Tư vẫn quyết định mặc bộ váy này đi đến chỗ hẹn, còn đặc biệt trang điểm nhẹ nhàng.

Trước ngày sinh nhật của Lý Tư một ngày, Trần Dật đã cảm thấy có chút buồn rầu, một là sau khi biết mình có suy nghĩ không nên có với con gái nhà người ta thì cảm thấy bực mình, hai là đêm qua anh nằm mơ mộng xuân, đối tượng lại là cô, khiến anh thấy áy náy, thứ ba anh sợ bản thân mình làm ra hành động vô lại nào đó.

Hay là không đi nữa? Nhưng nhớ đến hành động sốt ruột nắm chặt lấy cánh tay anh khi đó, nhìn bộ dáng cô lúc ấy, hẳn là cực kì hy vọng anh sẽ đến. Hơn nữa, chính anh cũng thừa nhận, bản thân mình cũng muốn đi, chính miệng chúc cô sinh nhật vui vẻ, hạnh phúc, chúc cô một đời an nhiên, may mắn, muốn chính mắt thấy cô tươi cười thổi nến, cắt bánh sinh nhật.

Cuối cùng anh vẫn quyết định đi, nhưng còn có một vấn đề đau đầu hơn, cần giải quyết, đó là… Quà sinh nhật. Anh nên tặng cô quà gì bây giờ? Anh đã hỏi qua cô, xem cô có đặc biệt thích món quà nào không? Nhưng Lý Tư chỉ cúi đầu ngượng ngùng, đỏ mặt, nói chỉ cần là quà anh tặng, thứ gì cô cũng đều trân trọng cả. Lúc ấy, Trần Dật chỉ muốn bước đến, nắm lấy khuôn mặt nhỏ vừa một lòng bàn tay anh mà hung hăng nạt cô đừng có như vậy, phải cứng rắn lên. Nếu cô còn như vậy, anh sẽ không khống chế được mình mất.

Anh cưỡi xe máy lang thang trên phố, không mục tiêu, sau một lúc lơ đãng lượn một vòng, anh quyết định tới địa điểm mua phụ kiện quen thuộc trên phố.

Cách đó không xa có một món đồ thu hút sự chú ý của anh, là một chiếc mũ bảo hiểm màu hồng phấn, ánh sáng mặt trời hắt lên lớp sơn bóng bên ngoài mũ bảo hiểm kí©h thí©ɧ đôi mắt anh. Anh đến gần, ngắm nghía một lúc, là một chiếc mũ màu hồng kiểu dáng dễ thương dành cho con gái, làm anh liên tưởng đến cô gái nhỏ nhắn, luôn mặc một chiếc váy hồng nhạt, hoặc trắng hệt như một cô công chúa nhỏ, khi nhìn anh thì khẽ cười thẹn thùng. Ừ chiếc mũ này quả thực khá giống cô.

Lần đầu tiên nhìn thấy món đồ này, anh không có ý định mua như một món quà sinh nhật mà chỉ vì cảm thấy thứ này xứng với Lý Tư, cô bé đó đội chiếc mũ này hẳn sẽ cực kì đáng yêu, cô sẽ không cần dùng chiếc mũ chung dành cho khách đi xe vừa bụi bặm, vừa nhiều mùi mồ hôi của nhiều người.

“Tôi mua cái này.” Trần Dật đi vào shop, chỉ lên cái mũ bảo hiểm hồng trên giá.

“Wow. Trần Dật nha, sao cậu lại mua đồ của con gái?” Chủ shop là người quen của anh, thấy hiện tượng bất thường này bắt đầu buông lời trêu ghẹo.

Trần Dật trừng mắt với anh ta một cái, dựa vào quầy thu ngân, lạnh nhạt nói: “Ít nói nhảm đi. Cậu không bán?”

“Bán chứ, sao lại không bán! Đây là loại mũ nữ, ai biết cậu lại muốn mua đâu!” Chủ tiệm tuy miệng không ngừng trêu chọc anh, nhưng tay chân vẫn cực kì nhanh nhẹn dỡ mũ xuống khỏi giá, cất gọn gàng vào túi.

Trần Dật vẫn lười biếng tựa ở quầy, liếc nhìn các mặt mặt khác trong shop, thấy cậu kia trực tiếp cho mũ vào túi thì khóe miệng co quắp, “Không được, cậu đem bỏ vào hộp cho tôi đi, sao lại để luôn vào túi bóng thế này?”

Chủ tiệm ngượng ngùng lấy mũ khỏi túi, bỏ cẩn thận vào trong hộp đựng, miệng lẩm bẩm: “Đàn ông con trai đột nhiên tỉ mỉ kĩ tính như thế làm gì cơ chứ? Trước chẳng phải đến túi còn không thèm lấy hay sao?”

Trần Dật không thèm để ý đến lời cằn nhằn của người kia, thanh toán tiền, cầm theo túi đồ ra về.

Lý Tư đến sớm, gọi một chút đồ ăn, sau đó liền nhắn tin cho Vương Văn Văn: “Các cậu đến chưa?”

“Bọn mình sắp đến rồi nha. Đang trên đường!” Vương Văn Văn lập tức nhắn lại.

Lý Tư cân nhắc hai chữ “Bọn mình” kia, chắc là cô ấy đi cùng Chu Thần, vậy chỉ còn Trần Dật thôi, nhưng… cô không có số của anh. Anh có đến đúng hẹn không nhỉ?

Cô lấy gương trang điểm ngắm bản thân một lượt, ok, lớp trang điểm rất tự nhiên, không đậm, không nhạt, mọi thứ đều hài hòa vừa phải, sắc mặt cũng tươi tắn, cô lấy phấn phủ dặm lại một chút má, sau đó ngoan ngoãn ngồi chờ mọi người trong phòng.

Trần Dật đến trước, anh đẩy cửa phòng bước vào, liền thấy Lý Tư đang ngồi phát ngốc ở giữa phòng. Đưa mắt nhìn quanh căn phòng, gian phòng rất lớn, còn có hai quầy bar nhỏ, xung quanh là ghế dựa. Lý Tư đem đổi tất cả đèn xanh đỏ nhấp nháy trong phòng đổi thành đèn chùm phát ra ánh sáng nhu hòa. Hiện tại cả căn phòng không có chút dáng dấp gì của phòng karaoke mà hệt như một nhà hàng cao cấp, hơn nữa thấy cô ngồi yên tĩnh ở giữa phòng, khiến anh cảm thấy không khí thật an bình.

“Anh tới rồi, mau vào ngồi đi.” Lý Tư vội vã đứng lên, cô không nghĩ đến anh sẽ tới trước hai người kia. Cô nhìn đồng hồ, vừa vặn đúng giờ hẹn. Lý Tư lặng lẽ ghi nhớ ưu điểm của anh “Rất đúng giờ.” Cô nhìn vật anh mang theo, là một chiếc túi màu hồng phấn, còn có một bó hoa, cô cảm thấy vui vẻ không gì bằng.

“Hai đứa kia còn chưa đến?” Trần Dật đi theo ngồi xuống bên cạnh cô, đưa mắt nhìn cửa ra vào.

“Em vừa gọi cho bọn họ rồi. Văn Văn bảo hai người đang trên đường tới.” Lý Tư hơi mất tự nhiên vì anh ngồi ngay bên cạnh cô, thời điểm anh ngồi xuống còn mang theo một làn gió, thổi tới gò má Lý Tư, là hương vị quen thuộc của riêng mình anh, lành lạnh, man mát hòa cùng chút mùi thuốc lá nhàn nhạt. Cô cúi đầu, giả bộ nghịch ngón tay.

Trần Dật thấy cô cúi đầu, liền không cố kị ngắm nhìn cô. Hôm nay cô thật sự ăn mặc như một nàng công chúa, chiếc váy nhiều tầng, bồng bềnh màu hồng nhạt, hình như còn trang điểm nhẹ nhàng nữa, đôi môi hồng nhuận như cánh đào ngày thường điểm chút son đỏ, thoạt nhìn… lại càng mê người. Chỉ là, bộ váy hôm nay của cô có chút thu hút, anh cao hơn cô nên khi cúi đầu nhìn xuống có thể thấy ngay đôi gò tuyết trắng no đủ phía dưới. Ánh đèn vàng nhẹ nhàng như mật trong căn phòng vô tình phủ một lớp hào quang lấp lánh trên da thịt nõn nà của cô khiến làn da ẩn hiện sau tầng tầng lớp voan và lụa mong manh như cánh hoa hệt như một hũ bơ trơn bóng, tinh tế. Tuy rằng anh không được nếm thử nhưng khẳng định so với bơ càng thơm ngọt say lòng người hơn…

Trần Dật giật mình, chậm rãi ổn định cảm xúc, rút lại những suy nghĩ không đứng đắn vừa rồi, khi đầu óc đã thanh tỉnh anh chỉ hận không thể tát cho bản thân một cái. Mẹ nó, mày đang suy nghĩ cái rắm gì vậy? Hôm nay là sinh nhật 18 tuổi của cô bé. Cô bé mới 18 tuổi trăng tròn thôi, còn mày đã là một lão già 28 tuổi rồi, dựa vào cái gì mà nhìn con gái người ta như hổ rình mồi, định làm hái hoa tặc hả?

Cửa mở ra, Vương Văn Văn và Chu Thần đẩy cửa bước vào.

“Trần Dật!” Chu Thần vui vẻ gọi thật to, sau đó xông tới.

“Gọi anh họ, đồ ngốc!” Trần Dật đẩy cậu ta ra, sau đó mắng một câu, nhưng khuôn mặt cười tươi đầy cưng chiều. Đây là đứa em họ anh thích nhất, khi còn nhỏ thường lẽo đẽo đi theo anh, anh đi đâu nhất định phải theo đó, một bước không dời. Sau khi lớn lên, Chu Thần bận học, bản thân anh cũng có chuyện cần gánh vác, cho nên không thường xuyên liên lạc như trước. Nhưng anh vẫn hoài niệm thuở thiếu thời khi xưa bên nhau vô tư lự.

“Đồ ngốc, anh mới ngốc, ở trường em là đại ca đó, đúng không, bạn học Lý.” Chu Thần đứng tại chỗ, hất tóc, cười đắc chí nhìn Lý Tư.

“Đúng.” Lý Tư bị cậu ta điểm danh, không còn cách nào khác đành đáp lời. Nói xong che miệng cười trộm.

“Chào anh Trần Dật.” Vương Văn Văn đứng cạnh Chu Thần lúc này mới lên tiếng, giọng nói mang theo vài phần xa cách, lại thêm chút tôn kính. Cô và anh Trần Dật đã rất lâu không gặp, nhưng cô vẫn nhớ rõ, khi còn nhỏ cô cùng Chu Thần như cái đuôi nhỏ lúc nào cũng bám lấy anh, đòi anh đưa đi bắt tôm, câu cá, vì vậy đối với Trần Dật cô luôn cảm thấy kính yêu như một người anh trai.

Trần Dật đứng dậy, đi đến vỗ nhẹ đầu cô, “Văn Văn, đã bao nhiêu năm như vậy, mà em vẫn còn nhớ à? Khi em còn nhỏ luôn lôi kéo Chu Thần chạy đến tìm anh, hỏi anh sao Chu Thần đứng tiểu, còn em lại phải ngồi?”

Vương Văn Văn đỏ mặt, cô đương nhiên nhớ rõ, nhưng khi ấy Trần Dật trả lời thế nào cô không nhớ nữa, chỉ nhớ sau khi biết câu trả lời cô khóc om sòm, nhất quyết đòi Chu Thần cũng phải ngồi tiểu giống mình. Chu Thần bị nước mắt của cô dọa sợ, đồng ý. Sau đó Chu Thần bị mấy đứa trẻ ở mẫu giáo phát hiện, chế giễu mấy tuần liền. Nhưng trẻ con vốn hay quên, mà Chu Thần từ nhỏ đã đẹp trai, đầu óc cũng thông minh, lại là một cậu vua nhỏ ở trường, nên cậu ta chỉ huy người khác nạt mấy người kia một trận, từ đó chuyện này chìm vào quên lãng.

Lý Tư tuy cười ra nước mắt vì câu chuyện thơ ấu của mấy người, nhưng trong lòng lại có chút hâm mộ. Hâm mộ Vương Văn Văn được anh vỗ đầu, nếu anh cũng vỗ đầu mình trìu mến như thế thì tốt biết mấy… cô yên lặng nghĩ.