Chương 6: Tô thiến

CHƯƠNG 6: TÔ THIẾN

Trong giấc mơ Trần Dật gặp Lý Tư, vẫn là xúc cảm của bàn tay trắng nõn, mềm mại đó níu chặt lấy anh, nhưng lần này không phải là cánh tay anh mà là… cậu nhỏ của anh.

Anh cúi đầu nhìn xuống, không biết từ lúc nào qυầи ɭóŧ của anh đã bị cởi bỏ, cô nhu nhược, không xương tựa vào người anh, bàn tay cầm cậu nhỏ phía dưới nhẹ nhàng giật giật, đầu ngón tay cái khẽ khàng mơn trớn qυყ đầυ. Trần Dật không khống chế nổi than một tiếng trầm thấp đầy dục cảm.

Lý Tư nghe được thanh âm của anh, ngẩng đầu, ngọt ngào mỉm cười, mi mắt cong cong, đôi con ngươi trong trẻo đẹp đẽ như phủ một tầng nước long lanh, trên khuôn mặt tươi tắn như trái đào chín mọng là lúm đồng tiền nhỏ xinh càng tô thêm vẻ ngọt ngào của cô, “Thoải mái ư…?” Thanh âm êm ái ngày thường pha chút tìиɧ ɖu͙© càng thêm quyến rũ, dứt lời, không chờ anh đáp lại, cô liền gia tăng lực bàn tay, đồng thời xoa nắn hai viên cầu phía dưới.

Toàn thân Trần Dật nóng rẫy như bị thiêu, anh vươn tay, muốn ngăn cô lại, nhưng lại không khống chế nổi vuốt đôi má trắng ngần của cô, ép cô nhìn vào mắt anh. Đôi môi hồng nhuận của thiếu nữ e ấp như cánh hoa hồng buổi sớm, đôi mắt lúng liếng, ngọt như mật, mê mang nhìn anh. Làn tóc mai đen mượt chảy tán loạn trên trán và bờ vai trần mảnh mai, cả người đều toát lên vẻ điềm đạm đáng yêu. Nhìn cô gái trước mắt, đầu anh bỗng nóng lên, hun cháy tầng lý trí cuối cùng, cúi đầu hôn xuống.

Trong cổ họng Lý Tư phát ra tiếng ừm như tiếng một con mèo nhỏ làm nũng, đôi môi của cô thật đẹp, như đóa hồng mới nở, mặc sức cho anh chiếm lấy, cướp đi hương thơm trên đó. Cô hơi hé mở khuôn miệng nhỏ, Trần Dật lập tức trượt lưỡi vào. Anh thử thăm dò vào trong, làm hơi thở của cả hai quấn quýt lấy nhau.

Nụ hôn vừa mãnh liệt như muốn chiếm lấy tất cả của cô. Khi hai người tách ra, trên môi còn dính đường chỉ bạc gợϊ ȶìиᏂ như minh chứng cho sự cuồng nhiệt vừa qua đi.

Lý Tư mị nhãn như tơ nhìn Trần Dật, đôi tay mềm mại từ côn ŧᏂịŧ của anh men lên vuốt ve bắp đùi, hơi thở gấp gáp…

Đột nhiên mộng cảnh chuyển. Lý Tư cả người trần trụi, kiều mị nằm dưới thân thể anh, cô ngẩng đầu, nhíu mày, vòng eo nhỏ chỉ vừa một nắm tay, cánh tay mảnh mai vòng qua cổ anh, đôi mắt đẫm lệ: “Chậm một chút… Chậm một chút…” Trần Dật tập trung nhìn xuống, cậu nhỏ của anh đang chôn chặt trong hoa huyệt của cô, ra ra vào vào, động tác vô cùng nhịp nhàng, mỗi lần đều khiến toàn thân cô run rẩy. Tia lý trí trong đầu anh vẫn không ngừng gào lên: Trần Dật, mày điên rồi sao? Dừng lại đi. Nhưng động tác dưới thân không có chút đình chỉ, cuối cùng anh vươn tay, che miệng cô lại, nhanh chóng gia tăng động tác, rồi mạnh mẽ bắn vào trong cơ thể cô.

Lý Tư nức nở rên lên, nước mắt chảy xuống lòng bàn tay anh, ấm nóng, ẩm ướt, giống dòng nước đang chảy ra từ hoa huyệt phía dưới.

Thời điểm Trần Dật phóng thích chính mình, cô cũng vặn vẹo vòng eo, cả người run rẩy.

Trần Dật vốn cho rằng, như vậy là kết thúc, ai ngờ Lý Tư vòng cổ anh, vịn người dậy, đôi môi áp sát môi anh, chóp mũi hai người chạm nhau, giọng nói cô vẫn mềm mại như thế, ngọt ngào lại còn mang theo chút ủy khuất: “Thì ra, anh muốn làʍ t̠ìиɦ với em!”

Trần Dật đang muốn phủ định, thì đột nhiên tỉnh lại.

Anh mở choàng mắt, đầu đau muốn nứt ra, mơ mơ màng màng không biết mình là ai, đây là đâu. Anh nặng nề trên giường ngồi dậy, cảm giác dưới qυầи ɭóŧ nhớp nháp, dinh dính, thì ra anh mơ thấy mình cùng Lý Tư làm chuyện kia sau đó tự bắn ra.

Anh bực bội chửi đổng một câu: “Mẹ nó!”. Anh cũng chẳng hiểu mình bị làm sao nữa, chỉ là cảm thấy vô cùng phiền chán, tất cả mọi thứ đều làm anh thấy cáu gắt. Bà nó chứ, tự mình mơ thấy mộng xuân, còn ở trong mộng làʍ t̠ìиɦ với một cô bé con.

Ổn định lại cảm xúc, anh nằm xuống ngủ tiếp. Nhưng cứ nhắm mắt, hình ảnh nhu nhược không xương áp lấy thân thể anh của cô lại xuất hiện. Anh bực bội ngồi dậy, cảm giác được hạ thân cương cứng, khó chịu, anh bất đắc dĩ lắc đầu.

Trần Dật với lấy di động đầu giường, nhắn một tin, sau đó vứt điện thoại sang một bên, nửa nằm nửa ngồi hút thuốc.

30 phút sau, chuông cửa vang lên.

Anh đứng lên mở cửa, Tô Thiến trang điểm tỉ mỉ, trang phục gợi cảm đang đứng ngoài cửa. Cô ta nhìn vào hạ thân đang trướng lên của anh, che miệng cười, sau đó nhanh chóng đẩy anh vào nhà, “Vào thôi, đứng ngoài này người khác nhìn thấy không hay.”

Trần Dật nhún vai, tỏ vẻ không quan tâm, sau đó quay lưng đi vào.

Tô Thiến tháo giày cao gót, cởϊ áσ choàng, trực tiếp tiến lại cầm cậu nhỏ của anh, “Làm sao vậy? Đã hơn nửa đêm mà tinh lực vẫn dồi dào thế này.” Vừa nói vừa dán vào người anh, thổi khí vào bên tai Trần Dật.

“Không phải nói nhiều.” Trần Dật duỗi tay, bóp bờ mông mềm mại của cô ta, áp sát Tô Thiến vào tường, lưu loát giật qυầи ɭóŧ của cô ta xuống, muốn tiến vào.

Tô Thiến đẩy anh, “Sao thế? Em còn chưa ướt đâu.”

“Làm xong thì ướt ngay.” Trần Dật cười với cô ta, nụ cười vừa bất cần lại như một liều thuốc phiện, trong lúc Tô Thiến còn chưa kịp chuẩn bị đã trực tiếp đi vào. Tô Thiến khó chịu, nhíu mày, bàn tay bấu chặt tấm lưng rắn chắc của anh, thở mạnh.

Trần Dật vừa chuyển động, vừa cởi váy của cô ta, làn váy mỏng manh chảy xuống, để lộ bộ nội y màu tím với những đường ren mỏng như cánh ve, bộ ngực của Tô Thiến rất lớn, rãnh ngực sâu hun hút. Trần Dật cúi đầu ngửi mùi hương trên người cô ta, vùi đầu vào bầu ngực mềm mại như bông ấy. Rất nhanh nội y được anh tháo bỏ toàn bộ, bộ ngực đẫy đã thoát khỏi ràng buộc bật ra căng tròn, trơn bóng. Anh bèn cúi đầu xuống, lướt thẳng một đường từ trên xuống dưới. Nụ hôn càn rỡ tiến lêи đỉиɦ núi bắt đầu trở nên mạnh mẽ. Khi thì ngậm lấy trêu đùa, khi lại khẽ cắn một cách thô bạo, in dấu lên hai đóa hoa của Tô Thiến. Tô Thiến ôm chặt lấy đầu anh, kéo anh dán sát hơn vào người mình, ngón tay len sâu vào mái tóc đen của Trần Dật, không ngừng rêи ɾỉ.

Trần Dật duỗi tay, nâng hai chân cô ta lên, để Tô Thiến cặp lấy eo mình, nhanh chóng đi về phòng ngủ. Vóc dáng cô ta không nhỏ, mỗi bước đi nơi giao nhau của hai người cọ sát khiến cậu nhỏ của anh lại mạnh mẽ va chạm vào đỉnh hoa huyệt hơn. Tô Thiến bị anh đâm vào thật sâu, quay cuồng không biết trời đất, lại không biết bấu víu vào đâu, chỉ đành tựa đầu bên vai anh thở gấp.

Trần Dật xoay người, dặt cô ta xuống giường, chỗ tư mật của hai người vẫn đang gắn chặt lấy nhau, Tô Thiến còn chưa kịp chuẩn bị, Trần Dật đã gia tăng tốc độ và cường độ. Tô Thiến bị anh xâm nhập liên tục, lần nào cũng mạnh mẽ tựa như thế nào cũng không đủ, chỉ có thể yếu ớt không ngừng kêu lên : “A… A… không được. Sâu quá.”

Trần Dật nhìn nơi tư mật của cô ta, phảng phất có nét giống Lý Tư trong giấc mơ, đôi chân dài nuột nà, ôm lấy cảnh vườn bí hiểm. Anh như bị kí©h thí©ɧ, muốn hung hăng đem cô gái này đặt lên giường mà yêu, khiến cho cô yêu kiều, nhu nhược dán lấy anh như trong mơ.

Tô Thiến có điểm bất ngờ, hôm nay Trần Dật thô bạo hơn ngày thường rất nhiều, anh ta thậm chí còn bỏ qua màn dạo đầu, trực tiếp đi vào nội dung chính, mỗi lần làm đều dùng sức, như cố ý muốn làm đau cô.

Cuối cùng khi sắp đến cao trào, Trần Dật như bị quỷ ám đưa tay che miệng Tô Thiến… rút cậu nhỏ ra, rồi bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ lên bụng nhỏ của cô. Tuy vừa rồi anh tạm thời mất lý trí mà làm càn, nhưng Trần Dật vẫn biết anh không thể giống trong mơ, tùy ý phóng túng bắn ở bên trong cô gái này. Cô ta đơn giản chỉ là bạn tình, là đối tác, không phải bạn gái, không phải vợ, không phải… Lý Tư trong giấc mộng của anh.

Nếu điều Ngụy Lục nói là đúng thì tốt biết mấy.

Tô Thiến thở dốc, mị nhãn như tơ nhìn người đàn ông anh tuấn trước mặt, “Anh hôm nay sao mà mạnh bạo thế…? Uống thuốc chưa?”

“Không sao, chỉ là tinh lực dư thừa mà không có chỗ tiêu hao thôi.” Trần Dật vò vò tóc, nghĩ đến hành vi vừa rồi của bản thân mà ảo não. Anh sao lại có thể biến Tô Thiến thành Lý Tư mà hành sự chứ? Đúng là điên rồi?

Lý Tư thuần khiết, xinh đẹp, thiện lương như thế, hệt một cô công chúa. Anh chỉ là kẻ ở dưới đáy của xã hội, sao có thể tơ tưởng đến cô? Ở trong mơ làm thế đã là đáng khinh lắm rồi, còn mặt dày ảo tưởng mơ mộng đến thân thể cô.

“Đúng là tên súc sinh không biết tự lượng sức mình.” Anh từ từ nhả ra một làn khói vào không trung. Làn khói thuốc mờ mờ trắng từ từ tan vào không khí.

Đúng là một giấc mộng điên rồ.