Chương 8: Quay tay

CHƯƠNG 8: QUAY TAY

Một lúc sau, Chu Thần và Trần Dật ngồi một bên uống rượu, Vương Văn Văn và Lý Tư ở quầy bar mặc sức ca hát cùng nhau.

Trần Dật và Chu Thần dù đang ngồi ở chỗ này chơi oẳn tù tì uống rượu, nhưng anh chàng nào đó hoàn toàn không để thần trí trên bàn nhậu. Giọng của Lý Tư mềm mại, khi nghe cô hát cảm giác như được ngâm mình trong hũ rượu mật ong, vừa ngọt ngào, lại có chút chuếnh choáng men say. Cũng may những năm gần đây, anh đã trải qua không biết bao nhiêu công việc, việc nào cũng cần phải ngoại giao và uống rượu nhiều, nên tửu lượng khẳng định tốt hơn Chu Thần, cho nên khi Chu Thần đã ngã gục, anh vẫn khá tỉnh táo.

Chu Thần mặc dù đã say quắc cần câu, nhưng đôi mắt lại sáng lấp lánh, tóc mái cậu ta hơi dài, che khuất đôi lông mày lưỡi mác vừa cứng đầu lại vừa tuấn tú, cậu ta vòng tay, chống má, nhìn Trần Dật cười, sau đó lại quay đầu nhìn Vương Văn Văn đang ca hát vui vẻ. Cậu ta đột nhiên đứng dậy, đi về phía cô bé, bước đi có điểm loạng choạng, chân xiêu đá chân chiêu.

Lý Tư thấy Chu Thần đi về phía bọn họ, liền ra hiệu cho Vương Văn Văn, ý bảo mình đi trước, hai người cứ tự nhiên. Vương Văn Văn đỏ mặt, gãi gãi trán, gật đầu.

Lý Tư đưa mắt về phía ghế sô pha, Trần Dật vẫn đang ngồi ở chỗ đó, cau mày nghịch điện thoại. Cô không biết, thật ra Trần Dật muốn hút thuốc, nhưng trong KTV cấm hút, thêm nữa vừa uống ít rượu nên tâm tình anh đang khá bực bội. Nhưng khi cô bước đến lại như mang theo làn gió nhu hòa theo cùng, khiến tâm tình anh tựa hồ thoải mái đi nhiều, lông mày cũng tự động giãn ra. Lý Tư ngồi xuống cạnh anh, một mùi hương sữa ngọt ngào xông vào mũi Trần Dật. Anh vốn không thích uống sữa bò, nhưng lại rất thích mùi thơm trên người cô công chúa này. Nghĩ vậy, anh nhăn nhăn lông mày, âm thầm mắng bản thân: “Mẹ nó.” sau đó liền đứng dậy, đẩy cửa đi ra ngoài hút thuốc.

Trên hành lang, có không ít người nghiện thuốc như anh, không kìm chế được cơn buồn bực chuồn ra ngoài, chỉ khác, họ là thản nhiên đi ra, anh là tông cửa lao ra. Anh sợ, nếu còn tiếp tục ngồi đó sẽ nhịn không được. Rượu vừa uống, hình như giờ mới có tác dụng, đầu Trần Dật hơi ong ong, khó chịu. Anh hung hăng hít một hơi thuốc thật sâu, rồi chậm rãi nhả khói.

Lý Tư thấy mình vừa ngồi xuống, anh liền vội vã mở cửa đi ra ngoài, cảm thấy vừa tủi thân lại ủy khuất. Cô đã làm gì sai à? Với anh, cô giống mãnh thú khiến anh không muốn cô đến gần hay sao? Vì sao anh lại tránh cô? Cô bĩu môi, có cảm giác muốn khóc, mũi cay cay. Nhìn lên chiếc bàn làm bằng đá cẩm thạch, cốc bia ai để dở vẫn còn, chất lỏng màu vàng trong suốt lóng lánh, sủi bọt lăn tăn, tâm trạng cô khó chịu liền cầm lên uống một ngụm thật to. Anh không định quay lại đúng không, cô buồn bã uống cạn cốc bia lớn. Vị bia đắng chát theo yết hầu trượt xuống dạ dày, cuối cùng Lý Tư còn cầm nguyên chén rượu đặt bên cạnh uống hết.

Sau khi anh hút thuốc xong tỉnh táo trở lại, Lý Tư đã say mềm, chống tay xuống bàn nhìn anh. Trần Dật nghi hoặc nhìn cô, sao cô bé này lại nhìn anh chằm chằm như vậy? Sau đó cô đột nhiên bật khóc, nước mắt lóng lánh như trân châu, từng hạt, từng hạt rơi xuống, dọc theo gò má trắng ngần, đậu trên bờ môi hồng tựa cánh hoa, rơi xuống bàn, Lý Tư càng khóc càng nức nở không nén nổi.

Trần Dật sợ ngây người. Chuyện gì đã xảy ra? Anh chỉ ra ngoài hút thuốc mấy phút, sao quay lại đã thành cơ sự này? Tay chân anh lúng túng tìm khăn giấy đưa cho cô, nhưng Lý Tư không nhận, chỉ một mực nhìn anh khóc đến thương tâm. Anh nhắm mắt lại, bất lực lắc đầu, cuối cùng đưa tay lau nước mắt cho cô. Quả nhiên, khuôn mặt cô non mềm như một trái đào chín mọng, ngũ quan tinh tế, khiến anh cơ hồ nghĩ rằng mình đang chạm tay vào một tấm lụa hảo hạng. Thấy anh tự tay lau nước mắt cho mình, cảm xúc tiêu cực trong lòng cô tan biến phân nửa. Lau xong, khóe miệng cô vẫn rũ xuống, không thể nào tươi cười vui vẻ như vừa rồi.

Trần Dật ném khăn giấy sang một bên, nhìn bộ dạng này, đành chịu chết, đưa tay lên xoa tóc, sau đó ôn nhu nói: “Sao thế?” Anh nhớ hồi còn nhỏ mỗi lần Vương Văn Văn khóc nhè, mẹ của cô bé lại dùng cách này để dỗ ngọt cô.

Lý Tư đã say, đầu óc nặng nề, mơ mơ hồ hồ nói: “Em ngồi xuống, anh liền bỏ đi.” Cô nức nở, giọng nói mang theo thanh âm rung động, nửa câu còn chưa nói hết đã lẫn cả giọng mũi.

“Tôi ra ngoài hút thuốc thôi mà.” Trần Dật dở khóc dở cười giải thích.

“À…” Lý Tư bĩu môi đáp.

Sau đó hai người bỗng im lặng, nhìn vào đối phương, không khí chung quang dần nóng lên. Trần Dật cảm thấy nếu cứ tiếp tục thế này sẽ xảy ra chuyện, liền ho khan một cái, cầm lấy hộp quà của mình tặng đưa cô: “Sinh nhật vui vẻ, công chúa nhỏ.”

Lý Tư nhận quà anh tặng, vui vẻ ngồi thẳng lên đón lấy bằng hai tay, cô còn nghe rõ ràng, anh gọi mình là công chúa, đây là thực sao? Trong mắt anh, cô là một nàng công chúa sao?

Lý Tư vốn đã đỏ mặt do uống rượu, giờ mặt lại càng đỏ hơn. Cô cẩn thận từng li từng tí ôm lấy cái hộp, “Là quà anh tặng em sao? Là gì thế? Em có thể mở ra xem không?”

Trần Dật cười gật đầu, giọng nói của cô công chúa này khi say rượu so với khi thanh tỉnh càng thêm mềm mại, dễ nghe.

Cô chậm rãi mở ra, thấy bên trong là một chiếc mũ bảo hiểm màu hồng, đôi con ngươi sáng lên, ôm chặt lấy cái mũ, cười nói: “Em rất thích, cám ơn anh.”

“Thích là được rồi.” Trần Dật thấy dáng vẻ vui vẻ của cô, liền hài lòng.

“Vậy em đội lên thử nhé?” Lý Tư nói xong liền đội mũ lên. Khuôn mặt nho nhỏ bao bên trong chiếc mũ càng thêm đáng yêu, cô lắc lắc đầu, cảm thấy hơi choáng, bèn tháo ra, sau đó ôm mũ vào lòng, qua tấm kính của chiếc mũ nhẹ nhàng đặt lên một nụ hôn, lại lầm bầm nói: “Em rất thích món quà anh tặng.”

Trần Dật nhìn động tác vô tư hôn lên mũ của cô, ánh mắt tối lại.

Lý Tư đột nhiên ngẩng đầu, bắt trọn ánh mắt đầy dục niệm của anh, nhưng bởi vì say rượu nên đại não không phản ứng kịp. Cô nghiêng đầu nhìn anh, sau đó mỉm cười, nhỏ nhẹ đề nghị: “Anh có thể vỗ vỗ đầu em… giống như Văn Văn vừa rồi được không?” Từ lúc đó cô vẫn canh cánh trong lòng, cô cũng muốn được anh xoa đầu gần gũi như thế.

Trần Dật nghe cô nói vậy, đôi mắt khẽ híp lại, không hiểu cô nói vậy có ý gì? Trong giọng nói của cô mang theo chút sợ sệt, sợ bị anh từ chối, khiến anh không đành lòng. Được rồi, mặc kệ cô có ý gì, anh cũng chẳng thiệt thòi, chạm vào cô không phải là điều anh muốn làm nhất đêm nay hay sao?

Lý Tư ngoan ngoãn đến gần, thậm chí còn cúi đầu, hướng về phía anh để anh thuận tiện hành động. Từ vị trí của anh nhìn xuống, cô giống như đang vùi vào ngực mình làm nũng, anh cố gắng kìm chế ý muốn ôm trọn cô vào lòng, vươn tay xoa lên đầu cô, tóc cô đen nhánh, chất tóc mềm như tơ, chạm vào rất thoải mái.

Lý Tư híp mắt, cảm nhận được bàn tay anh đặt trên đỉnh đầu. Cứ tưởng rằng, anh xoa xoa hai cái liền thôi, thế nhưng bất ngờ, anh lại chạm vào đầu cô vô cùng ôn nhu, không giống như cái vỗ đầu Vương Văn Văn vừa rồi, mà càng giống như là vuốt ve, mơn trớn. Từ đỉnh đầu, đến chiếc gáy nhỏ nhắn, sau đó… lại đi xuống, cần cổ tinh tế, Lý Tư thoải mái đến độ muốn ngủ một giấc, tay anh rất ấm áp, lòng bàn tay lớn, tuy thô ráp nhưng cách anh chạm vào cô cực kì ôn nhu, cẩn thận.

Trần Dật như bị ma xui quỷ khiến, sau khi ve vuốt cần cổ cô, thấy Lý Tư không có phản ứng gì, đôi mắt híp lại như thể một chú mèo nhỏ, khuôn mặt đỏ hồng vì say rượu càng khiến cô hấp dẫn đến kì lạ. Biểu hiện đó như khích lệ anh phóng túng, Trần Dật cảm thấy lúc đó có lẽ mình đã bị thôi miên rồi, không còn tỉnh táo nữa, đôi bàn tay cứ thế mò mẫm đi xuống, làn da cô quả nhiên mềm mại, êm mịn như cánh hoa hồng khiến người ta yêu thích không nỡ rời tay. Anh men theo chiếc cổ đi xuống, phía sau lưng là một mảng da thịt nhẵn nhụi, trơn láng, anh lén lút chạm vào, sau đó… Lý Tư rùng mình, hít một hơi phát ra tiếng hừ khe khẽ. Trần Dật giật mình, lập tức thu tay lại, Lý Tư vì động tác này của anh mà chậm rãi ngẩng đầu, trong hốc mắt mang theo hơi nước mờ mờ như chực trào muốn khóc. Trong lòng Trần Dật gấp gáp đến độ muốn tát vào mặt mình một cái, luống cuống tay chân nhìn cô, vẻ mặt áy náy cực điểm.

“Xin lỗi anh… Em không cố ý muốn dọa anh, chỉ là vừa rồi quá thoải mái.” Lý Tư nhỏ giọng thủ thỉ, thanh âm mềm mại, êm ái, trong mắt còn mang theo ánh nước, đúng là khiến lòng người ta muốn tan chảy.

“Không sao. Đã muộn rồi, hay là tôi đưa em về nhé?” Trần Dật giả bộ tỉnh táo nhìn điện thoại di động.

“Được. Hai người kia đâu rồi?” Lý Tư quay đầu tìm kiếm Văn Văn và Chu Thần. Cô nheo mắt lại, dưới ánh đèn mờ mờ ảo ảo, chỉ thấy bóng hai người ngồi cùng một bàn ở góc phòng.

“Không sao, tôi đưa em về trước, sau đó quay lại lo cho bọn họ.” Trần Dật mở miệng, sau đó gọi nhân viên vào, giao phó vài tiếng rồi dìu Lý Tư đi.

Hai người gọi taxi, Trần Dật bế Lý Tư vào ghế sau. Say rượu khiến cô mê man, cả người mềm như sợi bún, mệt mỏi dựa vào ngực anh ngủ thϊếp đi. Hô hấp của Trần Dật càng trở lên nặng nề, đáy mắt không tài nào rời khỏi da thịt trắng ngần như hoa lê của cô, hạ thân càng ngày càng căng cứng.

Lái xe thấy cử chỉ của hai người thân thiết, mở miệng cười: “Anh bạn, bạn gái cậu thật đẹp, tôi sẽ lái nhanh một chút để hai người về sớm làm chuyện cần làm.” Anh ta cười có vẻ hèn mọn, Trần Dật nghe hiểu ý tứ không mấy trong sáng của anh ta, lúng túng đáp một hai câu cho xong truyện, cậu nhỏ phía dưới lại càng khó chịu.

Lý Tư ngủ thϊếp đi đến tận lúc về nhà, Trần Dật nhẹ nhàng gọi cô dậy, sau khi tận mắt thấy cô vào nhà mới yên tâm rời đi.

Sau khi về lại quán KTV, anh mới phát hiện cô quên không cầm theo quà sinh nhật anh tặng, đành bất đắc dĩ cười. Mở cửa phòng đi vào đã không còn thấy Vương Văn Văn và Chu Thần ở đó nữa. Anh mở điện thoại thấy tin nhắn Chu Thần gửi: “Chúng em về trước đây.”

Thế là anh đành một thân toàn mùi rượu, xách quà sinh nhật của Lý Tư về nhà. Sau khi tắm rửa, anh chỉ khoác hờ chiếc khăn tắm bên hông, bước ra. Lúc sấy tóc, nhìn thấy hộp quà hôm nay tặng cô, lại nhớ đến dáng vẻ ngốc nghếch, khả ái của cô hôm nay khi được anh tặng mũ bảo hiểm, rồi còn cả nụ hôn của cô khi ấy nữa…

Đột nhiên, trong một phút giây, đến chính anh còn không hiểu mình đang nghĩ gì, Trần Dật bước đến lấy chiếc mũ bảo hiểm ra khỏi túi, sau đó vứt chiếc khăn tắm quấn ngang hông ra, nằm lên giường. Trần Dật yên lặng hình dung lại dáng vẻ, giọng nói, còn có cả khuôn mặt xấu hổ của cô, cùng làn da trơn mềm như lụa,... anh từ từ đưa một tay gối sau đầu, thả lỏng người, mắt nhắm hờ, một tay cầm lấy cậu nhỏ của mình bắt đầu động tác vuốt, sục, anh rên lên những tiếng thỏa mãn sung sướиɠ, cắn môi, động tác trên tay càng ngày càng mãnh liệt, trong đầu không ngừng nhớ lại từng cử chỉ, giọng nói của Lý Tư, cả thanh âm réo rắt trong trẻo khi cất tiếng hát của cô. Cả người anh căng ra, nóng lên, đầu cậu nhỏ bắt đầu bắn ra thứ tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc quánh, anh mở mắt, liền nhìn thấy cái mũ bảo hiểm hồng ngay dưới chân. Chiếc mũ nằm ở vị trí này, giống hệt như… như Lý Tư đang nhìn anh quay tay, nhìn anh vì cô mà quay tay. Anh đứng dậy, với lấy cái mũ. Như bị quỷ ám, anh bôi tϊиɧ ɖϊ©h͙ của mình lên mũ, đặc biệt chỗ cô hôn tối nay.

Anh nằm xuống, thở dài. Du͙© vọиɠ của anh đối với cô càng ngày càng mãnh liệt, không biết phải làm thế nào để giải quyết đây… Anh vô cùng phiền não, thân thể vẫn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, anh mặc kệ, với lấy bao thuốc, hút một điếu, rơi vào trầm tư.