Chương 20: Anh Du không thích nói nhiều 3

Không biết có phải ảo giác hay không, Viên Cương nửa tỉnh nửa mê đột nhiên cảm nhận được đứa con trai này của gã hôm nay có chút khác ngày thường. Nhưng ngẫm lại trong túi không còn tiền cùng gương mặt hung thần ác sát của chủ nợ, Viên Cương ưỡn ngực, hùng hổ quát Viên Nhất Dương, "Mày nhìn cái mẹ gì? Tiền đâu? Mày cất ở chỗ nào? Cha mày hai ngày nay đánh mạt chược đau hết cả lưng rồi, đưa tiền cho tao đi khám bệnh nhanh!"

Bùi Tiểu Cầm ngồi một bên liếc Giang Du một lượt rồi phụ họa theo, "Đúng vậy, con trai ngoan, cha mẹ vất vả nuôi mày lớn từng này, muốn xin mày chút tiền tiêu cũng phải xem sắc mặt mày à? Chưng cái mặt như đưa đám vậy cho ai xem?"

Giang Du khẽ nhướng mày, bình tĩnh trả lời, "Ở trong túi, tự đến mà lấy."

Nghe Viên Nhất Dương nói vậy, Viên Cương có chút không tình nguyện, trong miệng lẩm bầm không biết chửi gì. Gã từ ghế sofa đứng lên, lắc lư lảo đảo đi đến trước mặt Viên Nhất Dương, vươn bàn tay bẩn thỉu vào trong túi áo của cậu.

Kết quả tiền còn chưa chạm vào được, chỉ cảm thấy một trận đau nhói ập tới, cánh tay gã bị bẻ ngược ra sau lưng. Viên Cương gào lên, men say bay đi hơn phân nửa. Khi gã phản ứng chuyện gì xảy ra liền chửi ầm lên, "Cái thứ ăn cháo đá bát, mày dám đánh cả cha mày..."

Gã còn chưa dứt lời đã nghe thấy tiếng "rắc" giòn tan, tiếp theo là trận đau đớn còn dữ dội hơn lần trước. Viên Cương kêu rên một tiếng, hai chân mềm nhũn gần như quỳ trên đất. Chứng kiến một loạt biến cố như vậy Bùi Tiểu Cầm sợ hãi hét lên. Thanh âm chói tai khiến Giang Du thiếu chút nữa tuột tay.

Giang Du xoa xoa lỗ tai bị sốc đến độ không thoải mái của mình, một tay xách Viên Cương bị trật khớp vai như xách bao rác, một tay cầm lấy chiếc dao gọt hoa quả trên bàn, phóng về hướng Bùi Tiểu Cầm. Lưỡi dao chuẩn xác cắm chặt xuống đất chỉ cách chân bà ta tầm một cm, khiến Bùi Tiểu Cầm như bị bóp chặt yết hầu, tiếng thét chói tai cũng im bặt.

Không còn ma âm vang bên tai, Giang Du cũng vừa lòng, vui vẻ mỉm cười, kéo Viên Cương đến trước mặt Bùi Tiểu Cầm, ngữ điệu ôn nhu nói, "Hai người vừa nói đến làm gì, tôi không nghe rõ."

Bùi Tiểu Cầm bị một dao Giang Du phóng qua dọa đến sắp tè ra quần, sắc mặt bà ta trắng bệch, môi run run không thốt ra lời. Viên Cương bị Giang Du ném qua, lúc này cơn đau đã dịu đi, cũng không biết có phải lúc trước quen thái độ nhường nhịn của Viên Nhất Dương hay không, vậy mà gã vẫn to gan mở miệng chửi mắng, "Mẹ nó, Viên Nhất Dương, mày dám động tay với tao, mày có giỏi thì gϊếŧ tao luôn đi, đánh tao không chết, chờ xem tao dạy dỗ mày như thế nào... Á!!!!"

Giang Du giẫm vào giữa háng Viên Cương, động tác ôn nhu nghiền nát. Giữa tiếng hét của Viên Cương, cậu khom lưng nhặt con dao vừa rồi dùng để dọa Bùi Tiểu Cầm lên, chậm rãi múa may qua lại trong ánh mắt hoảng sợ của Viên Cương.

"Mày muốn làm gì? Tao là cha mày! Gϊếŧ người là phạm pháp... Á!!!" Viên Cương vốn muốn giãy giụa thêm, chỉ là lời còn chưa nói xong, trên cánh tay đã bị Giang Du vạch một đường dài.

Giang Du gật gật đầu, giống như đang nghiêm túc suy nghĩ về lời của Viên Cương, nhưng động tác tay một giây cũng không dừng. Cậu múa may trên người Viên Cương mấy lần, do dự không biết nên xuống tay ở đâu tiếp theo, "Gϊếŧ người đúng là phạm pháp, nhưng ông yên tâm, tôi không gϊếŧ ông đâu."

"Không phải ông nói bị đau lưng à? Tôi lên mạng tra, người ta bảo trích chút máu ra sẽ hỗ trợ lưu thông khí huyết, hiệu quả trị liệu không tồi, tôi đang giúp ông đó." Nói xong, theo tiếng kêu rên của Viên Cương, một đường dao dài lại xuất hiện trên da gã.

Bùi Tiểu Cầm đứng một bên chứng kiến hết thảy, toàn thân bà ta phát run, mùi nướ© ŧıểυ khó ngửi lan trong không khí. Giang Du cau mày liếc sang Bùi Tiểu Cầm bị dọa đến tiểu ra quần, cảm giác ghê tởm khó chịu. Giang Du cũng không muốn tiếp tục dây dưa với hai người, cậu dùng lưỡi dao vỗ vỗ lên mặt Viên Cương, "Lưng còn đau không?"

Viên Cương vừa kinh vừa sợ, đau đớn trên người nhắc nhở gã, người trước mặt không còn là Viên Nhất Dương mặc gã dày vò nữa, đầu gã lắc liên tục như trống bỏi, miệng hoảng loạn nói, "Không, không đau."

Giang Du tốt tính lại hỏi, "Vậy còn thiếu tiền nữa không?"

Viên Cương điên cuồng lắc đầu, lắp bắp, "Không thiếu, không thiếu."

Giang Du gật gù, đem tầm mắt chuyển sang Bùi Tiểu Cầm đang run như cầy sấy, nâng cằm, "Còn bà?"

Ánh mắt Giang Du nhìn bề ngoài trông ôn hòa, nhưng Bùi Tiểu Cầm lại thấy chẳng khác ánh mắt của rắn độc. Chỉ cần bà ta không cẩn thận sẽ lập tức bị chiếc nanh bén nhọn kia xuyên qua yết hầu, bà ta liên tục lắc đầu, nước mắt nước mũi không ngừng chảy ra, làm nhòe đi lớp trang điểm dày cộm rẻ tiền trên mặt, đứt quãng trả lời, "Không thiếu… không thiếu… Tôi cái gì cũng không thiếu."

Giang Du cuối cùng cũng vừa lòng, ném con dao gọt hoa quả về lại trên bàn, sửa sang quần áo có chút lộn xộn, ánh mắt hòa ái nhìn hai người, "Số tiền các người mượn lúc trước, linh tinh vụn vặt gom lại cũng mười mấy vạn, tôi dạo này không dư dả, nên làm thế nào, hai người tự biết rồi đúng không?"

Mười mấy vạn! Thằng ranh này cái gì cũng dám nói! Nghe thấy con số khổng lồ Bùi Tiểu Cầm và Viên Cương sắp phát điên, nhưng nhìn khuôn mặt tươi cười của Giang Du, bọn họ một câu cũng không dám phản bác, chỉ có thể cắn răng gật đầu, cùng lắm thì sau này thấy tên sát thần này liền trốn đi, bọn họ không tin Giang Du lại chăm chăm dí bắt bọn họ mãi!

Nhìn biểu tình của hai vợ chồng, Giang Du không phải ngu, liếc mắt đã biết ý đồ của họ. Nhưng cậu cũng không vội, chậm rãi đi lấy tập văn kiện ném xuống trước mặt vợ chồng họ, "Tôi không muốn làm khó các người, tôi biết hiện tại các người cũng không có tiền, cho nên tôi đã nghĩ cách cho các người rồi. Ký đi."

Đọc nội dung văn kiện, hai vợ chồng họ như muốn ngất xỉu. Văn kiện cũng không có gì đặc biệt, là giấy chuyển nhượng nhà đất. Cái nhà nát ở khu ổ chuột là tài sản giá trị duy nhất của họ.

Giang Du hứng thú với nó không phải vì thật sự thiếu mười vạn, mà cậu biết rõ căn nhà đó tương lai sẽ đem đến cho mình rất nhiều ích lợi.

Đời trước, sau khi Viên Nhất Dương bị ông bà Tưởng Chấn ghét bỏ đuổi về khu ổ chuột. Viên Cương và Bùi Tiểu Cầm đã nhờ vào dự án cải tạo phố cổ do Tưởng Kỳ phụ trách mà nhận được một khoảng đền bù cực lớn. Điều này không chỉ khiến họ một đêm trở mình, mà còn cùng đứa con trai ruột Tưởng Kỳ ăn nhịp với nhau, bắt tay không ngừng tra tấn tinh thần Viên Nhất Dương, ngay cả việc Tưởng Chấn chết, cũng có bóng dáng của cặp vợ chồng này.

Tưởng Kỳ nhờ dự án cải tạo phố cổ thành công, càng thêm tỏa sáng rực rỡ trong thương giới, giành được tín nhiệm của Tưởng Chấn, nhẹ nhàng tiếp quản Tưởng thị.

Hiện tại, Giang Du vuốt ve dấu tay đỏ trên hợp đồng, ánh mắt lóe lên tia đen tối không rõ.