Chương 19: Anh Du không thích nói nhiều 2

Chỉ là có quá nhiều thứ không thể so sánh được. Ông bà Tưởng ở thành phố B là doanh nhân thành đạt, họ thường xuyên tiếp xúc những nơi xa hoa, ánh đèn rực rỡ. Tưởng Kỳ được Tưởng gia bồi dưỡng suốt 18 năm, phong thái ăn nói hay đối nhân xử thế đều phong độ mười phần. Tuy rằng tuổi không lớn, nhưng lại có thần thái giống Tưởng Chấn lúc trẻ và đầu óc kinh doanh cũng rất nhạy bén.

Mà Viên Nhất Dương lớn lên từ khu ổ chuột, thậm chí còn chưa học hết cấp hai, ra vào cũng chỉ toàn mấy nơi tạp nham như quán karaoke. Trong đầu cậu chỉ có rượu ở quán karaoke chứ đâu biết rượu tây là gì? Cậu không biết [The Blue Danube], cũng chẳng hiểu cổ phiếu ra sao, càng đừng nói đến chuyện biết rượu vang đỏ sản xuất khác năm thì có vị gì khác nhau.

Viên Nhất Dương cho dù có một gương mặt lóa mắt, khoác trên người bộ tây trang cao cấp trăm triệu, nhưng không thể che giấu được sự thật, cậu là tên côn đồ lớn lên từ khu ổ chuột.

Ông bà Tưởng dẫn hai đứa con tham dự tiệc, một người mang lại cho bọn họ những tiếng vỗ tay ngưỡng mộ khen ngợi, còn một người chỉ toàn khiến họ xấu mặt. Việc cơ bản nhất là dùng tiếng anh giao lưu cũng không làm được. Lúc đầu bọn họ còn rất kiên nhẫn, nhưng lâu dần, bọn họ cũng bỏ mặc Viên Nhất Dương. Mặc dù đứa nhỏ này là chính bọn họ tâm tâm niệm niệm muốn tìm về.

Thời gian hai năm ngắn ngủi, ông bà Tưởng triệt để thất vọng đối với Viên Nhất Dương. Tầm mắt bọn họ một lần nữa hướng về đứa con nuôi xuất sắc hơn người. Nếu ngay từ đầu không có được ấm áp cùng yêu thương thì Viên Nhất Dương cũng không có phản ứng quá lớn. Nhưng đứa nhỏ này khát vọng được yêu thương, một ngày nọ sau khi thật sự cảm nhận được thứ tình cảm này rồi lại lần nữa mất đi, nó khiến cho Viên Nhất Dương càng khó tiếp nhận.

Viên Nhất Dương vốn dĩ trầm mặc ít lời bởi vì sự lạnh nhạt của ông bà Tưởng mà càng thêm thu mình, cậu cự tuyệt tiếp xúc với mọi người, tự phong bế bản thân. Mà trong khoảng thời gian đó, Tưởng Kỳ vẫn luôn sắm vai anh trai tốt, Viên Nhất Dương thậm chí còn coi y như cọng rơm cứu mạng của mình.

Viên Nhất Dương chưa từng nghĩ đến, nguyên nhân khiến cậu phải trải qua những việc này đều do một tay Tưởng Kỳ âm thầm giật dây phía sau.

Ông Tưởng suýt bị tai nạn là có người cố tình dàn xếp, đem cậu về nhà cũng là có sắp đặt, làm cậu bị xấu mặt ở các buổi gặp mặt quan trọng là có kế hoạch, ngay cả việc dùng lời nói dẫn dắt cậu lạc lối, khiến bệnh cậu ngày càng trầm trọng không khống chế nổi cảm xúc mà xúc phạm bà Tưởng, cuối cùng bị đuổi về lại khu ổ chuột cũng đã được tính toàn từ trước.

Sau khi Viên Nhất Dương bị đuổi về khu ổ chuột, cậu cứ điên điên tỉnh tỉnh mà sống suốt một đời. Mà Tưởng Kỳ vẫn dùng thân phận con trai độc nhất của Tưởng Chấn, thế vào chỗ Viên Nhất Dương, trở thành lớp trẻ tinh anh, mầm non mới của thương giới, thành công thừa kế toàn bộ xí nghiệp của Tưởng Chấn.

Xem xong tư liệu cốt truyện, Giang Du xoa xoa thái dương, nguyên chủ này thật sự quá thảm, bị một tên thế thân tính kế như vậy, từ đầu đến cuối bị người ta mặc sức giày vò, sao có thể nói không thảm.

[Tuyên bố nhiệm vụ của thế giới thứ 2] Lúc Giang Du còn đang suy tư, âm thanh máy móc lại lần nữa vang lên.

[Nhiệm vụ thứ nhất: Ngăn cản Tưởng Kỳ thượng vị thành công.]

[Nhiệm vụ thứ hai: Trợ giúp Viên Nhất Dương trở thành người chiến thắng nhân sinh.]

[Nhiệm vụ thứ ba: Không chết trong tình huống bất hợp lý.]

[Độ khó của nhiệm vụ: 3/10]

[Khen thưởng: Thế giới sơ cấp không có khen thưởng.]

Nhìn bảng nhiệm vụ lần nữa xuất hiện, Giang Du nhắm mắt, sau một lúc lâu, khóe miệng kéo theo ý cười nhàn nhạt. Côn đồ sao? Cũng lâu rồi cậu chưa diễn lại loại vai như thế này.

Suốt nửa tháng tiếp theo, ngoài hoàn cảnh sinh hoạt tồi tệ ra thì Giang Du đã sống vô cùng nhàn nhã. Hai đàn em dưới trướng của cậu hầu như mỗi ngày đều đến thăm, nhờ được Giang Du dạy bảo, hai người này từ nhóc trộm vặt đánh nhau xoay một cái đã trở thành thanh niên ngoan ngoãn, là mầm non mới của đất nước.

Bọn họ sao dám không nghe lời? Cãi không dám cãi, đánh cũng đánh không lại, không nghe lời liền bị tẩn cho một trận, có thể không nghe sao? Cứ mỗi lần Giang Du tẩn xong, hai người họ lại thấy lời đại ca nhà mình nói rất có đạo lí, nên càng thêm trung thành đối với Giang Du.

Giang Du thoải mái ngồi trên sofa một tay cầm táo gặm, một tay khác cầm tờ báo mới ra lò. Trên đó có dòng tiêu đề lớn đen nhánh đưa tin từ thành phố B với nội dung "con trai doanh nhân Tưởng Chấn bị tai nạn xe cộ nghiêm trọng". Giang Du khép báo lại, ném quả táo nham nhở vào thùng rác, nhẩm tính lại, thời gian ông bà Tưởng Chấn tìm đến cửa không còn bao lâu, chắc tầm hai ngày nữa thôi.

Tuy nhiên, trước lúc đó, cậu vẫn còn có chuyện cần giải quyết.

Cùng lúc ý định này xuất hiện thì cậu nghe thấy tiếng đập cửa. Giang Du nhướng mày, vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới liền.

Cánh cửa vừa mở ra, một mùi rượu nồng nặc phả vào mặt, Giang Du nhíu mày khó chịu. Người đến là một gã thô kệch khoảng bốn, năm mươi tuổi, trên người gã chỉ mặc độc chiếc áo ba lỗ trắng với cái quần đùi hoa lá cành, cả người toàn mùi rượu, râu ria xồm xoàm. Phía sau gã còn có một người phụ nữ trang điểm lòe loẹt khác.

Hai người này không cần phải giới thiệu thêm, đó chính là cha mẹ nuôi của Viên Nhất Dương. Hôm nay đột nhiên đến thăm đứa con trai này, ngoài việc muốn xin tiền ra thì không còn lý do nào khác.

Thấy cửa mở, hai người cũng chẳng khách khí, đẩy Giang Du đang đứng chắn ở cửa, trực tiếp đi vào.

Viên Cương tự tiện ngồi trên chiếc sofa cũ nát, Bùi Tiểu Cầm ghét bỏ lấy tay bóp mũi đánh giá căn trọ chật chội của Viên Nhất Dương, rồi tìm thấy cái ghế xếp trong góc xách ra ngồi xuống, còn vô cùng tự nhiên lấy quả táo từ trên bàn trà há miệng cắn một cái.

Khóe miệng Giang Du vô thức nhếch lên, ánh mắt tràn đầy thú vị. Cậu còn chưa kịp đi tính sổ hai kẻ cặn bã này, vậy mà họ đã chủ động vác xác đến đây.

Viên Cương và Bùi Tiểu Cầm chỉ là hai kẻ lưu manh bắt nạt kẻ yếu thế hơn, lúc trước nghe thấy Viên Nhất Dương ở bên ngoài ra tay tàn nhẫn thì có chút sợ hãi. Vốn dĩ quan hệ cũng chẳng thân thiết, chỉ cần Viên Nhất Dương biểu hiện hung ác một chút, hai con bọ này tuyệt đối không có gan vác mặt đến tìm cậu.

Nhưng chết ở chỗ đứa nhỏ Viên Nhất Dương này quá thành thật, tuy Viên Cương và Bùi Tiểu Cầm không coi cậu ra gì, nhưng đứa nhỏ này vẫn một mực xem hai người này là cha mẹ mình. Cho nên một lần khi thấy Viên Cương thiếu nợ đến mức suýt bị người tay chặt tay, đứa ngốc này đã móc tiền túi ra trả cho gã.

Sau trận đó, Viên Cương và Bùi Tiểu Cầm càng thêm to gan, họ giống như chạm được vào động mạch của Viên Nhất Dương, thỉnh thoảng dăm ba bữa lại mò tới gây sự. Cứ hết tiền là tìm đến Viên Nhất Dương làm loạn, nếu Viên Nhất Dương không cho tiền thì lấy thân phận cha mẹ chửi rửa cậu, có lúc Viên Cương còn mượn rượu đánh người.

Theo lý mà nói, vài ba chiêu mèo cào của Viên Cương chẳng là gì cả, so với Viên Nhất Dương lăn lộn bên ngoài chẳng khác nào trò đùa. Nhưng do thời thơ ấu bị Viên Cương tra tấn để lại bóng ma tâm lý, hoặc có lẽ cậu quá thẳng thắn, nên chưa từng ra tay với Viên Cương và Bùi Tiểu Cầm. Sự nhân nhượng này khiến hai vợ chồng họ càng thêm quá đáng, hiện tại họ cũng không hề sợ Viên Nhất Dương.

Cánh cửa bị đóng lại, Giang Du bước đến trước mặt đôi vợ chồng này, khoanh tay nhìn họ một cách bình tĩnh.