Chương 21: Anh Du không thích nói nhiều 4

Ba ngày sau, Giang Du cùng Viên Cương và Bùi Tiểu Cầm đi đến cục địa chính. Sắc mặt hai vợ chồng Viên Cương đen như đáy nồi, Giang Du nhìn tệp hồ sơ đầy đủ thủ tục được công chứng, tâm tình vui vẻ phất tay từ biệt hai người, bỏ lại sau lưng ánh mắt nhìn muốn gϊếŧ người của Viên Cương, cùng thần sắc không tin nổi của Bùi Tiểu Cầm.

Đem tệp hồ sơ kia cất kỹ trong phòng trọ nhỏ, Giang Du lập tức bắt taxi rời đi, điểm đến là nơi ở của hai tên đàn em kia của mình.

Hai đàn em luôn đi theo cậu là một cặp song sinh, người anh tên Hầu Chí Viễn, đứa em tên Hầu Chí Cương. Nếu hỏi tại sao hai nhóc này lại muốn đi theo Viên Nhất Dương? Chúng không phải được bên trên phái xuống, mà đơn giản là tự mình dâng tới cửa.

Nói ra cũng khéo, hoàn cảnh anh em nhà họ Hầu cũng gần giống hệt với Viên Nhất Dương, họ đều có một tên người cha nghiện cờ bạc. Trên thực tế, loại người cặn bã này ở khu ổ chuột vô cùng dễ thấy. Khác biệt ở chỗ, mẹ của hai tên nhóc này đã sớm chạy theo nhân tình, người cha cờ bạc vì nợ tiền cũng chạy trốn, ném hai đứa con thơ cho bà nội hơn 70 tuổi, hai anh em họ đều do một tay bà nội nuôi lớn.

Tuy cuộc sống khó khăn, nhưng miễn cưỡng có thể qua được. Hai đứa cháu dần dần trưởng thành, cũng vô cùng ngoan ngoãn hiểu chuyện, cứ ngỡ mọi chuyện dần trở nên tốt đẹp hơn, thì người cha trốn nợ bỗng nhiên trở về. Lần này gã về cũng chẳng có gì tốt lành, gã ý đồ muốn cướp lấy số tiền cực khổ tích góp của bà lão, đó là số tiền bà dành dụm để đóng học phí cho hai đứa cháu nội, tất nhiên bà sống chết không đưa cho gã.

Ngày đó khi hai anh em đi học trở về, trong nhà lộn xộn như bị một cơn bão càn quét qua, mà bà nội thì nằm bất động trong vũng máu.

Bà nội Hầu cuối cùng không qua khỏi, sau khi biết được nguyên nhân từ hàng xóm, hai anh em tràn ngập hận ý, chúng hận không thể lập tức tìm người cha cặn bã kia lột da rút xương. Nhưng vấn đề là chúng chỉ mới mười sáu tuổi, lực bất tòng tâm.

Không còn bà nội khuyên can, hai anh em uất hận thôi học, quyết tâm gia nhập xã hội đen để học chút bản lĩnh, tìm người cha cặn bã đó báo thù. Mà lúc đó, Viên Nhất Dương đại danh vang xa, hai người không hẹn có cùng suy nghĩ, trực tiếp chạy đến cửa tự đề cử mình.

Trong nội dung cốt truyện hệ thống đưa cho, sau khi Viên Nhất Dương rời đi, hai anh em họ vẫn ở lại nơi hỗn loạn này, từ hai tên nhãi không chút tiếng tăm mà quậy thành dân đàn anh. Quan trọng nhất là, sau khi Viên Nhất Dương bị đá về chỗ cũ, hai người họ vẫn niệm tình, không ít lần ra tay hỗ trợ cậu.

Nhờ sự giúp đỡ của anh em họ Hầu, mà Viên Nhất Dương trầm cảm nặng có thể kéo dài chút hơi tàn. Chỉ tiếc, sau nhiều năm lẩn trốn, người cha cặn bã kia nghe tiếng xóm trọ cũ được di dời cũng có gan mò về, hai người ẩn nhẫn nhiều năm, cuối cùng có cơ hội ra tay với gã. Hai người lên kế hoạch không kín đáo, thậm chí là trăm ngàn chỗ hở, có thể sống sót leo lên tới vị trí hôm nay sao bọn họ lại mắc phải sai lầm cơ bản như vậy được? Thủ đoạn ra tay không hề giấu giếm, cũng không chừa lấy một đường lui cho bản thân, thật ra bọn họ không muốn như tên cha cặn bã của mình, suốt đời chui rúc như con chuột bẩn thỉu, không nhìn thấy ánh sáng mặt trời.

Đại thù đã báo, hai người tự giác đi đến cục cảnh sát, thừa nhận tất cả tội danh bao gồm cố ý gϊếŧ người. Họ bị phán tử hình, hoãn chấp hành hai năm. Nếu dựa theo tình huống bình thường, trong hai năm này nếu cải tạo tốt, sau khi mãn hạn có thể giảm án. Nhưng chết ở chỗ Hầu Chí Viễn cùng Hầu Chí Cương nhiều lần vì Viên Nhất Dương mà gây khó dễ cho Tưởng Kỳ, hết lần này đến lần khác cản trở kế hoạch của Tưởng Kỳ, nên hoàn toàn chọc giận y.

Vào trại giam không bao lâu, Hầu Chí Viễn bị người cùng phòng giam nổi sát tâm đánh chết, Hầu Chí Cương vì cái chết của anh trai mà tính tình đại biến, hai tháng sau cũng tự sát luôn.

Giang Du tự thấy bản thân chẳng phải hạng người tốt đẹp gì, đồng cảm với cậu mà nói có phần ngây thơ. Nhưng khi đọc cốt truyện, tay cậu không tự chủ được mà nắm chặt thành quyền. Anh em họ Hầu khiến cậu nhớ đến một vị cố nhân, người đó cũng thành thật bên cạnh cậu, nhưng cuối cùng lại...

"Này, đến hẻm Thiên Khẩu rồi, của cậu hết 26 đồng." Tài xế đánh giá thanh niên ngồi ghế phụ, từ khi lên xe cậu chẳng nói năng một tiếng, thấy người không có ý định xuống xe, ông ta không nhịn nổi nhắc nhở một tiếng.

Giang Du lấy lại tinh thần, đánh giá con hẻm nhỏ cũ nát qua cửa kính xe. Giang Du khẽ thở phào một tiếng, sau đó lấy tiền từ trong túi ra thanh toán, rồi mở cửa xuống xe.

Sau khi tiếp xúc một thời gian, cộng thêm thông tin được hệ thống cung cấp, Giang Du cơ bản nắm rõ tính cách của hai anh em. Không gọi trước, cậu dựa theo trí nhớ quen cửa quen nẻo đi đến nhà của hai người.

Đi vào tòa nhà sáu tầng cũ kĩ, Giang Du bước lên tầng ba, gõ cửa.

Đợi nửa ngày cũng không thấy động tĩnh, Giang Du cũng không gấp, cứ cách mười giây lại gõ ba lần, kiên trì không ngừng. Năm phút qua đi, cánh cửa đóng chặt cũng mở ra kèm tiếng phàn nàn thô lỗ vừa mới ngủ dậy, "Dám quấy rầy giấc ngủ của ông đây, chán sống rồi hả..."

Người mở cửa là em trai Hầu Chí Cương, nhóc vốn đang lẩm bẩm chửi rủa vì bị làm phiền, đến khi nhìn rõ người đến là ai liền nuốt lại xuống bụng. Gương mặt ngái ngủ không kiên nhẫn biến mất sạch sẽ, thay vào đó là vẻ mặt chân chó, "Dương đại ca, sao anh lại đến đây? Mau, mau vào trong."

Đợi Giang Du yên vị trên ghế, Hầu Chí Cương lanh lẹ rót cho cậu một ly nước, gãi gãi đầu, vẻ mặt ngượng ngùng, "Dương đại ca, anh hai còn đang ngủ, để em gọi anh ấy dậy."

Giang Du không ý kiến gì gật gật đầu. Một lúc sau, Hầu Chí Viễn vác cái đầu tổ quạ đi ra, còn không quên đá vào mông em trai, dùng ánh mắt bảo nó, có phải mày làm chuyện gì sai khiến đại ca đích thân đến nhà xử lý không?

Hầu Chí Cương nhăn nhó, em còn lâu mới phạm lỗi, không chừng là anh làm gì rồi, tại sao lại đổ lên đầu em.

Nhìn toàn cảnh hai con khỉ trừng mắt giao lưu, Giang Du cầm ly thuỷ tinh đặt lên bàn, đánh giá hai người, ngón tay thon dài gõ nhẹ, thật lâu sau mới mở miệng, "Đại Hầu, cậu và thằng nhóc này sắp mười bảy rồi?"

Thình lình bị hỏi có chút giật mình, Hầu Chí Viễn gật đầu đáp, "Đúng vậy, còn hơn một tháng nữa, làm sao vậy anh Dương?"

"Tôi nhớ, trước kia bà nội Hầu có nhắc đến hai đứa học rất giỏi, có muốn tiếp tục đi học không?" Ánh mắt Giang Du cũng không nhìn hai người, mà liếc về phía bức tường dán đầy bằng khen phía sau.