Chương 7: Là nàng?

Túm chặt dây đỏ trong tay, thân hình Tô Thiển ở không trung xẹt qua một đạo ảnh, phóng thẳng đến đám ám vệ.

Rầm!

Khi chuẩn bị đυ.ng phải đám ám vệ trong tay cầm lưỡi đao sắc bén, Tô Thiển vẫy vẫy tay áo, tảng lớn thuốc bột độc dược liền che trời lấp đất thổi tới trên người những ám vệ đó.

Đột nhiên không kịp phòng ngừa nên chúng hít vào độc dược, rất nhanh sắc mặt đám ám vệ liền hiện màu xanh tím, trên người xuất hiện nhiều nốt mụn đỏ, bọn họ ngứa đến mức ruột gan cồn cào, ném xuống vũ khí xuống gãi như, chỉ đành trơ mắt nhìn Tô Thiển lướt qua đỉnh đầu, bay nhanh thoát ra cửa của bảo phòng!

“Mau đuổi theo, đừng để cho nàng chạy!”

Phía sau truyền đến tiếng quát mắng giận dữ của đám ám vệ, chúng đang tức tốc đuổi theo nàng. Tô Thiển cũng không quay đầu lại, những tưởng có thể theo đường cũ trở ra bình an, lại không ngờ vừa lao ra hai bước, liền nhìn thấy phía trước thành một đám rất đông ám vệ vọt tới chỗ nàng.

Nhìn kia hơn ba mươi ám vệ thực lực cao cường, khóe miệng Tô Thiển hơi nhếch lên, không nói hai lời quay đầu hướng tới chỗ sâu trong hậu viện mà đi.

Nàng nhớ rõ trên bản đồ có đánh dấu một mật đạo, nằm ở sâu trong hậu viện. Một mặt khác, do có ám vệ bao vây truy bắt chặn đường nên không thể không né tránh khắp nơi, Tô Thiển như một con mèo nhỏ linh hoạt, một thân che giấu hơi thở thi triển bản lĩnh xuất thần nhập hóa, khiến cho mấy chục danh ám vệ kia sứt đầu mẻ trán, chân trước còn thấy nàng, sau lưng liền bị ném người.

“Ném xuống?”

Tô Thiển nhìn quanh bốn phía, phát hiện chính mình lại bất tri bất giác đi tới chỗ sâu trong hậu viện, mà nàng phía sau, lại nghe được tiếng đám ám vệ kêu to.

Không muốn nhanh như vậy bại lộ thực lực của mình, Tô Thiển phi thân dựng lên, lên trên nóc nhà.

Quét mắt nhìn đình viện phía sau đèn sáng lộ thiên, nàng chờ ám vệ từ nơi hành lang không xa đi qua, loáng thoáng nghe thấy tiếng nước truyền đến từ phía sau nàng. Gió đêm đánh úp lại, cuộn lên một trận nhiệt khí, nàng đã đi đến gần một dược tuyền, khi Tô Thiển vừa quay đầu lại, ngay sau đó nghe thấy một giọng nói tức giận vừa lạnh lùng, vừa cực kỳ êm tai.

“Người nào?”

Sau đó, "rầm" một tiếng, một đạo linh lực nước hỗn loạn từ trong dược tuyền bắn ra thật nhanh, đánh nát mái hiên dưới chân Tô Thiển! Bị đánh bất ngờ, trong lòng Tô Thiển kinh hãi, giơ tay ném ra một dải dây hồng nhưng ngay sau đó đã bị một đạo thủy chặt đứt, còn bản thân nàng cũng trực tiếp rơi vào dược tuyền, ngũ quan bị dược tuyền ấm áp cắn nuốt!

Sặc một mồm to nước, Tô Thiển lại không cảm thấy đau. Đây là đáy dược tuyền, bùn còn rất mềm?

Nhưng đúng vào lúc này, một cỗ sát khí làm cho người ta sợ hãi bỗng nhiên từ đỉnh đầu truyền đến, Tô Thiển kinh hãi lập tức từ đáy ao cố gắng ngoi lên, kết quả liền mặt đối mặt với một đôi mắt sáng lạnh lùng.

Trước mắt nàng là một nam nhân mang mặt nạ, nửa người trên trần trụi, nửa người dưới mặc qυầи ɭóŧ màu trắng, toàn thân không có một tia thịt thừa, mỗi đường cong đều hoàn mỹ, đặc biệt cơ bụng tám múi siêu chuẩn kia nếu đem so với nhân ngư thì e rằng cũng sẽ khiến bọn họ xịt máu mũi.

Cho dù khuôn mặt đã bị che lấp không thể nhìn thấy, Tô Thiển vẫn có thể cảm nhận được rằng nam nhân này cực kỳ tuấn mỹ, nhất định yêu nghiêt gấp bội so với bất kỳ nam nhân nào nàng từng gặp trước đây. Đặc biệt là hơi thở quanh thân hắn, phảng phất giống như thái sơn áp đỉnh, lệnh nàng không thể động đậy.

Tuy nhiên, đây cũng không phải chuyện chính. Quan trọng nhất chính là người nam nhân này đang ở đây tắm gội, mà nàng từ nóc nhà ngã xuống, lại còn rơi đúng trong lòng hắn. Sống qua hai đời nàng cũng chưa từng gần gũi nam tử nào như thế này. Tô Thiển nhìn cả khí chất và dáng người đều hoàn mỹ bất phàm của hắn, cảm nhận được ánh mắt khác thường của nam nhân.

Một đôi mắt sáng như đuốc, hắn nhìn chằm chằm nàng chỉ lộ ra mắt phượng qua lớp khăn che mặt, ánh mắt hắn hơi ngưng lại.

“Là nàng?”

Âm thanh trầm thấp phát ra từ đôi môi mỏng, còn mang theo mấy phần ra lệnh, khó phát hiện ra là vui hay buồn.