Chương 8: Vất vả tới xem bổn vương tắm

“Không phải ta!”

Tô Thiển theo bản năng nói, nàng cảm nhận được nguy hiểm xưa nay chưa từng có trên người nam nhân, đang muốn chạy, tay hắn đã đi vào sườn bụng nàng, đè lên cái xương sườn thứ bảy. Xương sườn thứ bảy là một trong những điểm quan trọng nhất của con người, một khi bị phế, cho dù nàng không chết cũng sẽ mất nửa cái mạng.

Không thể vội vàng hành động thiếu suy nghĩ, ánh mắt Tô Thiển không chút né tránh nhìn thẳng vào mắt hắn, trong lòng đầy nghi hoặc khó hiểu. Nam nhân này nhìn nàng ánh mắt tràn đầy thâm ý, nhưng nàng chắc chắn, nàng không quen biết hắn.

“Cô nương đêm khuya đến nơi này, vất vả tới nhìn lén bổn vương tắm rửa, cũng quá nhiệt tình rồi."

Khóe môi Tiêu Yến hơi cong lên mang ý cười nhàn nhạt, giọng điệu lười nhác nói.

Nghe vậy, Tô Thiển khóe môi run rẩy một chút, thiếu chút nữa nhịn không được mà trợn trắng mắt với hắn. Nam nhân này có thật sự là kẻ không gần nữ sắc trong lời đồn, cửu vương điện hạ cao lãnh cấm dục? Nàng cảm thấy sự việc hình như không giống mọi người vẫn thường nói?

Đặc biệt, Tiêu Yến lúc này nhìn chằm chằm ánh mắt nàng, như là một gọn lửa, làm nàng nói không nên lời, không được tự nhiên.

Nàng nhanh chóng đánh giá trên dưới Tiêu Yến một phen, Tô Thiển cố ý tỏ ra xem nhẹ hắn, bình tĩnh nói:

""Ngươi cho rằng ngươi có cái gì đẹp? Ngươi mau thả ta ra, bằng không đừng trách ta ra tay vô tình!”

Ở kiếp trước nàng xem qua không ít mỹ nam mặc đồ bơi, cũng không đến mức rối đầu như hiện tại. Nhưng cho dù thế nào, nàng không thể thua khí thế kia

“Muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, ngươi cho rằng cửu vương phủ là nơi nào?” Tiêu Yến khi nói, đồng thời giơ tay túm lấy khăn che mặt màu đen của nàng

Vốn tưởng rằng sẽ nhìn thấy một tuyệt thế dung nhan có thể mê hoặc cả thiên hạ, Tiêu Yến còn chưa kịp tươi cười, liền cứng đờ ở khóe môi. Lúc này xuất hiện ở trước mắt hắn là một khuôn mặt cực kỳ cực kỳ xấu xí!

Trừ đôi mắt phượng mị hoặc, những điểm khác đều vô cùng tầm thường. Trên mặt đầy những nốt mụn hồng hồng đỏ đỏ cực kỳ nổi bật, tuy nói là không đẹp, nhưng ngay cả ưa nhìn cũng không tính, nói thẳng là xấu.

Tiêu Yến nhìn mắt phượng của Tô Thiển, phút chốc ngây người. Tô Thiển thấy thế, đáy mắt hiện lên một tia châm biếm, bắt được giây phút này, một đạo ngân châm liền cắm vào ngực Tiêu Yến.

Tô Thiển vốn định đem châm dài hoàn toàn đưa vào, nhưng nam nhân trước mắt này thực lực quá mạnh, cơ bắp ở ngực rắn chắc cổ quái, ngân châm chỉ có thể cắm vào một nửa.

Thấy khuôn mặt nhỏ của nàng hơi ngơ ra, Tiêu Yến khẽ cười, môi mỏng cong lên.

“A……haha “

Tiếp theo, hắn liền nâng tay, hướng cổ Tô Thiển chộp tới! Nàng không chấp nhận để cho Tô Yến bắt được một lần nữa, cơ thể mềm mại linh hoạt như con mèo nhỏ, trốn ra sau lưng hắn.

Nhưng Tiêu Yến căn bản không cho nàng cơ hội chạy trốn, tay thuận thế vừa trượt, thế nhưng lại chạm đến trước ngực nàng, soạt một cái đã bắt được đai lưng trước ngực nàng. Trong nháy mắt, Tô Thiển cảm nhận rõ ràng bàn tay Tiêu Yến đã đυ.ng phải chỗ riêng tư của nàng. Lửa giận trong phút chốc phun trào.

“Đồ lưu manh nhà ngươi!” Dường như không cần suy nghĩ, Tô Thiển liền nâng lên tay tới, cho Tiêu Yến một bạt tai.

Bang -

Cái tát thật mạnh trực tiếp đem khuôn mặt tuấn tú của Tiêu Yến đánh trật qua. Chưa từng bị ai đánh lên mặt, hắn hơi trợn mắt nhìn Tô Thiển, chưa kể đúng lúc này độc tố trong người phát tác khiến cổ họng hắn hơi ngọt sau đó liền hộc ra một ngụm máu đen.

Tô Thiển thấy thế, cũng không ham chiến, nhanh chóng muốn bơi vào bờ. Kịch độc hung hãn theo chỗ vết thương ở ngực không ngừng khuếch tán, Tiêu Yến chau mày, không thể không vận công chống đỡ kịch độc. Hắn chỉ đành trơ mắt nhìn Tô Thiển như một đạo tàn ảnh, bay nhanh một cái lật qua đầu tường, đảo mắt liền biến mất trong bóng đêm vô tận.

Đầu cũng không dám quay lại nhìn, chạy nhanh một mạch ra khỏi Nhϊếp Chính Vương phủ, Tô Thiển chạy thẳng đến một hẻm nhỏ hẻo lánh cách Nhϊếp Chính Vương phủ ba con phố, cuối cùng mới dám dùng lại thở ra một hơi.